Hôm sau trời vừa sáng, Lâm Tri Dung liền mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Thành Tiêu gần ngay trước mắt.
Nam nhân bởi vì say rượu mà hiếm thấy dậy trễ, mí mắt cũng không nhấc lên một chút, mơ mơ màng màng đem y ôm chặt trong ngực. Lâm Tri Dung phát hiện mình mặc trên người một thân áo quần sạch sẽ, bên ngoài bao bọc một tầng áo gấm, Thành Tiêu sợ y bị lạnh, cả đêm đều đem y ôm vào trong lòng.
So với Lâm Tri Dung, thân trên của Thành Tiêu lại khiến y cảm thấy xấu hổ. Bởi vì thể chất tốt lại không sợ lạnh, trên eo chỉ che một tầng chăn mỏng, một thân bắp thịt cân xứng màu đồng cổ lộ ra, phía sau lưng còn có mấy vết cào mới mẻ.
Lâm Tri Dung ngồi dậy, cúi đầu thoáng nhìn, chỉ nhìn thấy dưới tầng chăn mỏng kia côn thịt căng phồng cương một đoàn được phác họa rõ ràng lúc ẩn lúc hiện. Quy đầu còn chảy ra vài giọt tinh dịch ám muội, mặt của Lâm Tri Dung nhất thời đỏ lên, vội vã dời tầm mắt đi chỗ khác, kẹp chặt hai chân của mình, chỉ lo đối phương vừa mở mắt ra liền nhìn thấy bộ dạng chẳng biết xấu hổ của y.
Quanh năm chinh chiến sa trường, dù cho đang ngủ thì Thành Tiêu cũng mang theo một đạo khí tức đề phòng, hai mày kiếm dày đặc hơi nhíu lên, ngũ quan ác liệt giống như đao khắc, mang theo loại khí thế không giận mà uy. Nhưng với hai cánh môi mỏng làm y cảm nhận được Thành Tiêu còn có một điểm tình sắc cùng ôn nhu. Lâm Tri Dung không nhịn được hồi tưởng lại những hành động lỗ mãng của mình vào tối hôm qua. Trong cảm nhận của Lâm Tri Dung, Thành Tiêu là một người tốt đến mức y không dám từ chối hắn. Thành Tiêu không những không ghét bỏ thân thể kì quái này, còn hoàn thành tốt nghĩa vụ của một phu quân, thật sự làm cho y không nghĩ ra được lý do mà hắn đối xử tốt với mình.
Thấy Thành Tiêu không có ý muốn tỉnh lại, Lâm Tri Dung đánh bạo cúi người, hôn lấy bờ môi đang mím chặt của đối phương. Lâm Tri Dung vừa động đậy Thành Tiêu cũng đã tỉnh rồi. Vừa mở mắt liền thấy bộ dáng của Lâm Tri Dung đang nhắm hai mắt trộm hôn hắn, liếc xuống một chút nữa, cổ áo mở rộng làm ngực lộ ra một mảnh trắng xóa, hai đầu vú hồng hào đứng thẳng như đang mời gọi người tới nếm hương vị của chúng, hình ảnh kia thật sự quá kích thích. Thành Tiêu trợn mắt lên, không hề nghĩ ngợi liền vươn mình nhảy lên, tựa như sói đói đem cô dâu đang sợ hết hồn đè xuống giường, hôn sâu một cái.
"Tướng, tướng quân..."
Thành Tiêu chà xát gò má của Lâm Tri Dung, tâm tình thật tốt đem y ôm vào trong ngực, lười biếng mở miệng: "Gả đều đã gả, còn gọi xa lạ như thế."
Hai bàn tay lớn xoa nắn cặp mông mềm mại vểnh cao của kiều thê, bỡn cợt nói: "Mau gọi Tiêu ca ca."
Lâm Tri Dung nhất thời nở nụ cười, ôm eo hắn, nói: "Ta lớn hơn ngươi một tuổi, tại sao ta phải gọi ngươi là ca ca?"
Thành Tiêu đem y bế lên, làm hai cái bắp đùi thon dài vòng tại eo của chính mình, dương dương đắc ý nhìn người nằm trên giường: "Vậy ta gọi ngươi! Thần tiên ca ca, thần tiên tỷ tỷ, ngươi yêu thích cách gọi nào?"
Côn thịt nóng hổi chạm vào hậu huyệt của Lâm Tri Dung, chỉ cần động đậy một chút thôi côn thịt liền cắm vào, Lâm Tri Dung không thể làm gì khác hơn là ôm chặt lấy hắn, ủy khuất nói: "Phía dưới còn đau, không muốn..."
BẠN ĐANG ĐỌC
[ ĐM/EDIT ] Bức Hôn Lương Duyên
FanfictionTác giả: Điềm Tâm Tiểu Miêu Miêu Giới thiệu: Cổ trang, cao H, ấm áp, ôn nhu nhân thê mỹ nhân nhược thụ x không thích bị quản chế biến thê khống tướng quân công, mất trí nhớ. Số chương: Hoàn 27 ( không tính phiên ngoại ) Tình trạng edit: đang lết Ed...