Trời còn chưa sáng Lâm Tri Dung đã chuẩn bị tốt để lên đường, hai bên là hai người khuân vác đồ đạc lên xe ngựa, nhìn ra trong lòng y có chút buồn bã, Thành Tiêu bước tới ôm lấy Lâm Tri Dung từ phía sau mãi cũng không chịu buông tay. Tuy rằng ngoài miệng Thành Tiêu không nói cái gì, thế nhưng hắn vẫn có chút tủi thân.
"Trở về phải hảo hảo dưỡng tốt thân thể, mấy tháng nữa bụng lớn hơn liền không nên tùy tiện chạy loạn, có chuyện gì dặn dò hạ nhân làm là được, hai người bọn họ theo ta rất nhiều năm, phục vụ vẫn rất lưu loát."
Lâm Tri Dung gật gật đầu, vỗ vỗ tay hắn, giọng nói êm ái: "Đều nghe phu quân."
Thành Tiêu hận không thể đem Lâm Tri Dung giấu vào trong ngực không cho y đi, cố tình vào thời điểm như thế này tiểu tâm can vẫn ngoan ngoãn như vậy, ngay cả một tiếng không muốn về cũng chưa nói. Thành Tiêu trong lòng càng ủy khuất, nhưng hắn không thể nói, lỡ như ái thê lo lắng mà lưu lại, cho dù hắn là Liễu Hạ Huệ cũng không cách nào từ chối.
Mắt thấy ái thê ôm bụng cẩn thận bước lên xe ngựa, Thành Tiêu lưu luyến không rời mà nhìn Lâm Tri Dung. Nghĩ một hồi, Thành Tiêu quyết tâm, đem dây thừng nhét vào trong tay người đánh xe, sau đó đi vào trong xe ngựa: "Phu quân bồi ngươi đi một đoạn."
Lâm Tri Dung mừng rỡ, hai tay nhanh nhẹn ôm chặt lấy Thành Tiêu, đầu vùi vào trong ngực của hắn.
Thành Tiêu sờ sờ mái tóc dài mượt của Lâm Tri Dung, cúi đầu hôn một cái lên thái dương của y: "Ngủ tiếp đi, trời còn chưa sáng."
Lâm Tri Dung lắc đầu một cái, đem hắn ôm chặt hơn nữa.
Trong nhà có một kiều thê ôn nhu mềm mại mỗi ngày ngóng trông mình trở về, Thành Tiêu cho dù là người nóng nảy hiếu chiến thì cũng không dám đem mạng của mình ra chơi đùa. Lửa nóng hầm hập từ phía dưới khố không an phận mà truyền lên, hắn trực tiếp đè lên trên người ái thê, Lâm Tri Dung cả kinh đến trợn to hai mắt, trên mặt thẹn thùng đỏ lên: "Phu quân... Đừng làm rộn, nơi này là xe ngựa a, người ở bên ngoài đều có thể nghe thấy."
Thành Tiêu bất chấp tất cả trước tiên cởi quần của Lâm Tri Dung, làm cho y ngồi khóa lên trên người mình, đắc ý vỗ vỗ cái mông của y: "Tư thế vậy dễ làm, Dung Nhi ngươi đừng lên tiếng là được?"
Thành Tiêu mò tới phía dưới hậu huyệt - nơi đã ngậm lấy côn thịt của hắn vài đêm, chỗ này bây giờ còn ẩm ướt mềm mại, Thành Tiêu đỡ côn thịt của chính mình, đem quy đầu đặt ngay miệng huyệt cắm vào.
"Nha..." Lâm Tri Dung che miệng, bị hắn cắm vào như thế, thân thể cũng mềm nhũn. Côn thịt ở bên trong thân thể mình cũng không có di chuyển, mà dựa theo chấn động của xe ngựa côn thịt tự động đâm sâu vào trong, không biết từ lúc nào đã đè lên điểm nhạy cảm được giấu sâu trong hậu huyệt.
"Bảo bối, thả lỏng, như vậy... Nửa ngồi nửa quỳ, chính mình động."
Lâm Tri Dung lắc đầu một cái: "Không được phu quân, chân ta đã mềm nhũn..."
Nam nhân tiếp tục dụ dỗ nói: "Chính mình động, rất thoải mái."
Lâm Tri Dung không thể làm gì khác hơn là theo lời Thành Tiêu nửa ngồi nửa quỳ trên người hắn, nhưng khi côn thịt từ trong hậu huyệt tuột ra ngoài, Lâm Tri Dung nhẫn nhịn xấu hổ nắm lấy côn thịt to lớn nhắm ngay miệng huyệt của mình. Lâm Tri Dung nào có biết xe ngựa bỗng nhiên kịch liệt run một cái, làm cho y bỗng nhiên bị côn thịt phá tan hai cánh hoa môi ẩm ướt để tiến vào trong hoa huyệt.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ ĐM/EDIT ] Bức Hôn Lương Duyên
FanficTác giả: Điềm Tâm Tiểu Miêu Miêu Giới thiệu: Cổ trang, cao H, ấm áp, ôn nhu nhân thê mỹ nhân nhược thụ x không thích bị quản chế biến thê khống tướng quân công, mất trí nhớ. Số chương: Hoàn 27 ( không tính phiên ngoại ) Tình trạng edit: đang lết Ed...