Tứ hoàng tử quả thật hạ xuống một ít đồ ở trong chén rượu kia. Vốn là định đào hố Thành Tiêu khi hắn chưa chuẩn bị sẵn sàng, sau đó làm ái thiếp của mình bò lên giường của hắn. Còn bản thân gã chỉ cần giội một thau nước bẩn lên người Thành Tiêu, làm cho các quan to quý nhân ở kinh thành đều biết hắn tại ngày thứ hai sau đại hôn liền dâm loạn thê thiếp của Tứ hoàng tử.
Lâm Tri Dung lúc đầu còn chưa phát giác cái gì, sau nửa canh giờ lại cảm thấy được có gì đó không được bình thường. Nghĩ tới nghĩ lui, mặt đỏ lên, nếu như nói đồ vật có thể làm cho chính mình thành ra thế này, hơn phân nửa chính là mị hương ( tên một loại xuân dược ). Mị hương cũng không phải là độc dược, tự nhiên không cần có thuốc giải, chỉ là nếu như không được giải tỏa, sẽ vô cùng thương thân.
Côn thịt dần dần dựng đứng lên, cũng may có quần áo che chắn, dù là đang ngồi, nếu không tỉ mỉ nhìn, cũng sẽ không ai phát hiện. Lâm Tri Dung giương đôi mắt nhìn quanh, chỉ thấy Thành Tiêu, Mông Nguyệt đang cùng Đại hoàng tử đàm luận đến say sưa, Lâm Tri Dung liền nắm chặt bàn tay của phu quân để dưới bàn.
Thuốc này hiệu quả chậm, nhưng một khi bộc phát lại gấp mười lần xuân dược bình thường, chỉ một lát sau, Lâm Tri Dung liền cảm thấy cả người khô nóng, hạ thân ẩm ướt thành một mảnh, trong đầu chỉ có trời đất quay cuồng. Y kẹp chặt chân, không tự chủ được nắm chặt tay của Thành Tiêu, trên mặt không hề phòng bị mà chảy xuống vài giọt nước mắt, rơi ở trên hai bàn tay đang nắm chặt.
Thành Tiêu quay đầu lại, bị khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Tri Dung dọa sợ hết hồn, liền thấp giọng hỏi: "Bảo bối ngươi làm sao vậy? Có nơi nào không thoải mái sao?"
Lâm Tri Dung run rẩy dựa vào ngực Thành Tiêu, kề sát bên tai hắn do dự nói, Mông Nguyệt cùng Đại hoàng tử nhìn sắc mặt Thành Tiêu chuyển từ đỏ sang tím, đen sang xanh, sau đó vỗ cái bàn, nghiến răng nghiến lợi: "Lý Tứ cái cẩu vật này ta muốn đem hắn băm thành trăm mảnh!"
"Tam đệ, ngươi trước tiên mang em dâu đến biệt viện nghỉ ngơi một chút đi, có chuyện gì chúng ta nói sau." Đại hoàng tử thở dài, nghiêm túc nhíu lông mày, nhớ tới khuôn mặt không sợ trời cao đất rộng của Tứ hoàng tử, đầu hắn tê rần.
Thành Tiêu gật gật đầu, vội vã cùng hai cái huynh đệ nói một câu xin lỗi, liền ôm người vào trong ngực, gấp đến mặt đều trắng, hắn chạy như bay mà đem y tới biệt viện hẻo lánh - nơi cung cấp chỗ nghỉ ngơi cho các khách mời.
"Tướng quân... Khó chịu... Không chịu nổi..." Lâm Tri Dung nghẹn ngào nói ra vài chữ, dưới chân liền mềm nhũn, miễn cưỡng cầm lấy vạt áo của Thành Tiêu mới không ngã xuống dưới đất.
"Dung Nhi, kiên trì một chút!... Mẹ nó, nhìn cái gì, tất cả cút nhanh cho lão tử !" Thành Tiêu hướng bốn phía rống một tiếng, đuổi đi những kẻ hiếu kỳ muốn tiến lên nhiều chuyện, làm một đám người sợ đến dồn dập tan tác như chim muông. Mắt thấy nhanh đến tiểu viện, Thành Tiêu cũng không lo mấy cái khác, vội vã đem người trong ngực ôm chặt, ba chân bốn cẳng đá văng đại môn vọt vào bên trong, đem thủ vệ cùng gã sai vặt tất cả đều cút ra bên ngoài.
Đem Lâm Tri Dung người đã mềm đến không nhúc nhích được đặt ở trên giường, thả màn xuống, Thành Tiêu mới vuốt những lọn tóc dài thấm mồ hôi ở trên mặt y, đau lòng nói: "Bảo bối nhi, không có ai ở đây, ngươi nói, chỗ nào không thoải mái..."
BẠN ĐANG ĐỌC
[ ĐM/EDIT ] Bức Hôn Lương Duyên
FanficTác giả: Điềm Tâm Tiểu Miêu Miêu Giới thiệu: Cổ trang, cao H, ấm áp, ôn nhu nhân thê mỹ nhân nhược thụ x không thích bị quản chế biến thê khống tướng quân công, mất trí nhớ. Số chương: Hoàn 27 ( không tính phiên ngoại ) Tình trạng edit: đang lết Ed...