Còn về sau này thì... Kiều nhị thiếu ra lệnh, chờ Phương Hàn cô nương hồi phục hoàn toàn hãy nói.
Phương Hàm theo Kiều Bách Dung nhiều năm như vậy, mơ hồ cảm thấy lần này đại boss cố ý làm cho chuyện này lớn hơn như vậy, e rằng không phải đều là vì chuyện nàng bị đánh thôi, phần nhiều còn có dự định khác nữa.
Chỉ là, nàng hỏi một, hai lần, Kiều Bách Dung dù không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận.
Phương Hàm từ trước đến nay không phải là người thích tìm hiểu kỹ nguyên nhân, huống chi đó vẫn là việc nhà của ông chủ, Kiều Bách Dung nếu không muốn nói nhiều, nàng cũng không hỏi nhiều làm gì.
Hôm nay, nàng buồn chán, nằm trên giường mở sách lấy từ thư phòng ông chủ ra xem, tuy tác phẩm văn cổ có chút khó đọc, nhưng vì là du ký (sách ghi chép những kinh nghiệm khi đi du lịch), đọc cũng khá thú vị.
Phương Hàm đọc rất chăm chú, ngay cả khi có người vào phòng cũng không hay biết, cho đến khi quyển sách trên tay bị lấy đi.
"A!" Nàng nảy lên sợ hãi, ngẩng đầu liền nhìn thấy Kiều Bách Dung có chút bất mãn, trừng mắt nhìn nàng.
"Nhị thiếu gia." Biết hắn đang mất hứng vì nàng không chú ý tới hắn, Phương Hàm vội cười nói lấy lòng hắn, từ từ đi tới ôm cánh tay hắn.
Đôi mắt nàng giống như cún con - mong đợi nhìn hắn, Kiều Bách Dung chỉ cảm thấy buồn cười, chút bất mãn ban đầu cũng tan biến mất.
"Xem ra nàng thật sự rất buồn chán." Hắn ngồi xuống mép giường.
"Dạ, rất buồn chán a." Nàng lộ vẻ mặt buồn rầu, "Nhị thiếu gia, thiếp khi nào thì có thể "vết thương khỏi hẳn" a?"
Trong mắt Kiều Bách Dung xẹt qua một tia sáng, đưa tay nhẹ vuốt tóc nàng, "Qua tiếp mấy ngày nữa đã."
Thật ra, đúng như nàng đoán trước, hắn cố ý vòng vèo, đưa chuyện này làm lớn thêm, dự định dựa vào đó ép buộc phụ thân đồng ý để hắn cưới nàng làm vợ.
Kiều lão gia sau khi biết được việc này tất nhiên là giận dữ rồi, kiên quyết không đồng ý, mà Kiều phu nhân dù không hy vọng thê tử sau này Kiều Bách Dung có nền tảng hùng hậu, nhưng cũng lo lắng hắn thân là con trai trưởng Kiều gia lại cưới nha hoàn làm chính thê, sẽ ảnh hưởng đến "giá trị con người" của đứa con bà ta với thông gia tương lai, vì vậy cũng không bằng lòng.
Nhưng Kiều Bách Dung đối với điều đó cũng không để ý nhiều, dù sao hắn cũng có thể chờ, hơn nữa hắn vẫn còn chiêu khác, đến lúc đó Phương Hàn sẽ không lấy thân phận nha hoàn tiến vào Kiều gia, không để nàng chịu ủy khuất.
Hiện giờ cố ý nhắc tới việc này, cũng chỉ là để trong lòng bọn họ có chút chuẩn bị thôi.
"Hửm~" Phương Hàm kéo dài tiếng, ánh mắt lần nữa liếc nhìn cuốn sách bị hắn ném sang một bên.
"Nếu nàng ngại buồn chán, ta nghĩ chúng ta có thể làm việc khác." Kiều Bách Dung không chịu bị coi nhẹ, một tay kéo nàng vào trong lòng, bàn tay to lớn trực tiếp dò xét vào trong y phục nàng.
Phương Hàm ngửa đầu nhìn thấy cặp mắt đen bóng kia, còn không hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì sao?
Lại nói từ sau hai tháng đầu nàng bị thương, Kiều Bách Dung nhiều lắm cũng chỉ thừa lúc thay dược hoặc ngủ sờ sờ, ôm ôm, ăn chút đậu hủ thôi, cũng chưa bao giờ làm "hoàn thành cả bộ" cả, chỉ sợ chạm vào vết thương làm đau nàng, lúc này e rằng sớm đã không nhịn được nữa rồi.
Nàng tuy có chút ẩn ẩn chờ mong, nhưng vừa nghĩ đến nam nhân này đã nhịn hơn hai tháng rồi, cùng với thể lực hơn người trước đây của hắn, nàng liền mất bình tĩnh.
Mắt thấy tay hắn đã luồn vào trong cái yếm của nàng, nắm lấy nơi đẫy đà của nàng, Phương Hàm vội vàng nói: "Ấy, nhị thiếu gia... Thiếp, thiếp còn bị thương mà..."
Đây căn bản là mở to mắt nói dối, ngay cả Kiều lão gia, Kiều phu nhân cũng không tin, huống chi là nam nhân lúc trước mỗi ngày đều thay dược cho nàng."
Nhưng Kiều Bách Dung lại không vạch trần lời nói dối của nàng, chỉ cười tà ác: "Hử? Quên mất trên người nàng còn vết thương, ta thật có lỗi." Hắn dừng một chút, nhìn nàng lộ vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới nói: "Cho nên chúng ta đổi tư thế đi."
Cái, cái gì? Phương Hàm ngẩn ngơ, còn chưa phản ứng lại, liền bị hắn ôm lấy, vắt ngồi ở trên đùi hắn, cùng hắn mặt đối mặt.
Kiều Bách Dung không cho nàng cơ hội bình tĩnh lại, trực tiếp cúi đầu hôn trụ môi nàng. Phương Hàm chỉ cảm thấy hơi thở quen thuộc bao phủ, còn chưa kịp phát ra âm thanh gì, liền bị môi hắn thân mật lấp kín.
Có lẽ là cực kỳ đói rồi, hắn hôn mãnh liệt mà bá đạo, đầy tính đoạt lấy, liên tục rút vị ngọt của nàng, cũng ép buộc cái lưỡi thơm tho của nàng đáp lại.
Cùng lúc, một tay hắn cũng không an phận, vuốt ve mọi nơi trên người nàng, chỉ chốc lát sau áo quần nàng đã bị cởi một nửa, thở phì phò mềm mại ngã vào trong lòng hắn.
"Chờ một chút!" Mắt thấy mắt hắn lộ hung quang, một bộ không đem nàng ăn hết vào bụng tuyệt không bỏ qua, Phương Hàm vội vàng hô ngưng lại, "Nhị, nhị thiếu gia, sao chúng ta không làm một thương lượng đi?"
Kiều Bách Dung hiểu Phương Hàm cũng không ít hơn hiểu biết của nàng đối với hắn, vì vậy vừa nhìn thấy bộ dáng nàng liền biết trong đầu nàng đang muốn cái gì.
Vì thế hắn nhíu mày nói: "Hả? Nàng cảm thấy nàng có năng lực bàn điều kiện cùng ta sao?"
Hắn một mặt hỏi, động tác trên tay cũng không ngừng lại, thuận tiện kéo dây áo yếm ra, đồng thời cầm mảnh vải dệt mỏng tiện tay ném lên giường.
BẠN ĐANG ĐỌC
THƯ KÍ NHA HOÀN CỦA KIỀU NHỊ THIẾU GIA - Mật Duyệt (Full)
RomanceNgôn Tình, Xuyên Không, Cổ Đại, Sắc, Ngọt, Sủng Nữ Chính: Phương Hàm - Hàn Hàn Nam Chính: Kiều Bách Dung - Nhị thiếu 15 Chương hoàn + Bonus Chibi 12 cung hoàng đạo Bị đả kích lớn do thất tình, nàng chịu không nổi nên muốn đi tìm cái chết?! Nói bậy...