"Vương" Cánh cửa bị nhẹ nhàng mở ra, Hàn Hữu Thiên tiến vào: "Nếu không đi sẽ không kịp."Gia Luật Thức lúc này mới thu hồi thần trí, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đều tràn ngập thương tiếc.
Nhún chân một cái, hai người liền nhảy lên mái nhà, bên ngoài Vương phủ, sớm đã có người tiếp ứng.
Vì không có thời gian, người tới đều cưỡi ngựa, Gia Luật Thức ôm nàng ngồi ở trước thân mình, chân lướt như bay, lại một lần nữa, rời xa Tây Quận phủ.
Bách Lý Hội tựa ở trước ngực hắn, vì sao, càng rời xa, tâm lại càng đau đớn đến như thế?
Gió, rít gào, một vòm trời xanh, tà dương đạm nhạt.
Không cầm được phiền muộn, giữa ngực, càng thêm đau đớn khó nhịn, thì ra, muốn từ bỏ, lại đúng là đau triệt nội tâm.
Con ngựa khỏe mạnh một đường phi nước đại, chạy nhanh trên thảo nguyên vùng ngoại ô, tuy là tối tăm, nhưng vẫn có thể ngửi được mùi thơm của một vài cây lâu năm đứng tách biệt, này, chính là chỗ lần trước Tập Ám đã đưa mình tới.
Hắn nói, "Sinh cho ta một tiểu Vương gia đi."
Nhưng hiện tại, ngươi đã không cần nữa rồi.
Hồ nước yên tĩnh kia vẫn còn ở đó, càng nhớ rõ, hắn đem mình nâng lên, ở trong nước, nụ hôn nóng bỏng lưu luyến.
Tiếng vang rầm rầm chợt từ bốn phía mà đến, dưới ánh trăng âm u lạnh lẽo, hiện ra từng mảnh ánh sáng.
Tập Ám vẫn một thân trường sam màu đen như cũ, trên mặt tuấn tà không có chút biểu cảm, ánh mắt, càng giống như lưỡi đao đã rút khỏi vỏ: "Gia Luật Thức, chúng ta lại gặp nhau."
Gia Luật Thức ghìm chặt cương ngựa, khóe miệng khẽ nở một nụ cười đạm mạt: "Tập Ám, đã lâu không gặp."
Ánh mắt chuyển tới trên người Bách Lý Hội trong ngực hắn: "Hội nhi, theo ta trở về............."
Nàng yếu ớt ngẩng đầu, nam tử này, bất kể là lúc nào, đều mang theo âm điệu độc tài.
"Trở về? Trở về cho ngươi giết ta sao?" Nói xong không dám chảy nước mắt, nhưng vẫn là không có tiền đồ, tâm lại đau đớn.
Tập Ám không nói, xà tiên trên trên tay cuộn tròn một chỗ, vận sức chờ phát động.
"Thừa nhận rồi à? Tập Ám, trong lòng ngươi đã không hề có ta, vậy thì buông tha cho ta đi." Còn có gì, so bì được với nỗi đau này.
"Buông tha ngươi? Hiện tại ngươi là trọng phạm của triều đình, bổn vương đương nhiên muốn bắt ngươi trở về." Một tay hắn cầm chặt roi da trong tay, nàng cư nhiên, lại muốn đi?
Uổng công mình mỗi ngày vì nàng mà bôn ba, uổng công mình mỗi ngày cầu xin mẫu hậu, uổng công mình bỏ qua tự trọng, ở trước điện Kim Loan, vì một nữ tử, quỳ gối đến không đứng dậy nổi.
Uổng công mình, đối địch với quan viên cả triều, uổng công mình, rốt cuộc, thành tâm là vô ích.
"Là vì ta giết Liễu Duyệt sao?" Bách Lý Hội yếu ớt mở miệng, chỉ cần một câu nói, tin, hay là không tin.
BẠN ĐANG ĐỌC
MÊ HOẶC SONG VƯƠNG
Aktuelle LiteraturTác giả : Thánh Yêu Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Cổ Đại Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn Trạng thái: Full Converter: ngocquynh520 Editor: Thụy Miên Poster: Mia Leo Giới thiệu: Tây Quận phủ muốn nạp phi, nhưng nàng lại bị tiểu thiếp của hắn làm hại, gia...