Quyển 1 - Chương 7: Rơi vào tay người Liêu

33 0 0
                                    


Nhanh chóng tìm được Lý Như co rút một bên, không có một chút ngôn ngữ nào trao đổi, đành bị kéo ra chỗ trước xe ngựa, Lý Như cũng không náo loạn, chỉ im lặng. Một đoàn ánh sáng chiếu rọi lại biến mất, tại chỗ vừa xuất hiện, vẫn còn bóng dáng có hơi chút khom lưng. 

Đôi mắt trong bóng đêm lóe sáng như mắt mèo, quét một vòng ra phía sau, thẳng tắp đi về hướng của Bách Lý, khẽ dùng lực liền bị ôm ra khỏi phòng. Ánh trăng ảm đạm, nhưng đối với việc cả ngày bị nhốt trong phòng của Bách Lý mà nói, bỗng chốc như được nhìn thấy được ánh sáng mặt trời, mắt giống như bị dao găm cắt xé, nước mắt vững vàng rơi xuống. 

Bách Lý dùng hết khí lực trừng mắt nhìn, nam tử trông thấy nàng cũng không có chút nào ngạc nhiên, há miệng thở dốc yếu ớt nói: "Vương gia đâu? Ngươi mau đi thông báo cho vương gia." Âm thanh nỉ non yếu đuối khiến nam tử không vui nhíu nhíu mày, nhìn bốn phía không có gì khác thường mới đưa Bách Lý ném vào xe ngựa.

Theo đó thì "Oanh" một tiếng, như là một đồ vật nào đó bị nổ tung, hắn muốn mang nàng đi đâu? Hắn phát hiện ra mình cũng không thấy kỳ quái, càng không có đi bẩm báo với Tập Ám, một chiêu hoạt động bí mật thâm hiểm rất tốt. 

Giờ đây bị mang đi như thế này, mình còn có thể trở về được sao? Ai muốn hại nàng? Tập Ám không thể nào đem chuyện này nói cho người ngoài biết được, thả một tù phi, không phải chuyện vẻ vang gì, sẽ là ai chứ?

Không gian trong xe ngựa cũng chỉ một màu đen kịt, màu den của xa mạn theo xe ngựa đi tới mà đung đưa, thỉnh thoảng chảy vào từng điểm từng điểm ánh sáng yếu ớt. Chỉ là một khe hở, liền cũng đủ để nàng nhìn thấy rõ ràng ở trong xe ngựa trừ nàng cùng Lý Như, còn có một người khác.

Ánh trăng mông lung chiếu trên mặt, khiến cho da phát ra một màu xanh đen u ám, đợi nhìn thấy rõ ràng thì mồ hôi không tự chủ được len lỏi lên tới cột sống.

Là Tiểu Liên, nha hoàn thân cận của Liễu Nhứ, mình sớm nên nghĩ tới, lấy điều gì đảm bảo cho một nữ tử như thế, nhiều nhất là lòng dạ ngay thẳng thì sẽ không hại người, mệt mỏi nhắm mắt lại, đều là bản thân nhìn sai.

Ánh mắt của Tiểu Liên cũng xem xét kỹ Bách Lý, liếc mắt khẽ cười nói: "Lý phi, ngài không cần cảm thấy kỳ quái, là Liễu phi nhân từ, sợ các người theo dọc đường tịch mịch, phân phó ta đưa tiễn."

Khí lực để cau mày cũng không có, chỉ có thể sâu kín nhìn chằm chằm nàng, theo xa mạn vừa rơi xuống nhìn những điểm nhỏ trong hậu viện.

Hành lang kia đã không hề quen thuộc nữa, lá rụng về cội, cỏ xanh mênh mông phủ đầy hậu viện.

Xe ngựa dần dần rời đi, đi qua tiền viện liền thấy Tập Ám đứng trong viện, sắc trắng bao trùm, từng mảnh giống như cục đá bén nhọn nện xuống. Người khoác áo choàng Tuyết Lang, thoạt tiên, dấu chân sớm đã bị phủ kín, một thân bạch y cô tịch khiến lệ Bách Lý không ngừng tuôn ra ướt gò má. 

Đem hết sức lực toàn thân, dù là đã trăm ngàn vết thương, Bách Lý cũng muốn đánh một trận cuối cùng, dù là ngã xuống xe ngựa cũng không sao cả, chỉ cần Tập Ám mờ mịt nhìn thấy nàng. Ở lúc ý chí đang mạnh mẽ nhất, thân thể có dần dần có chút hơi sức, giọt mồ hôi to như hột đậu rơi xuống, chỉ muốn dùng khí lực để tiến về phía trước ngã xuống. 

MÊ HOẶC SONG VƯƠNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ