Quyển 2 - Chương 18: Sống thật tốt

17 0 0
                                    

Trở lại địa liền thấy Tiểu Lam co rúc ở góc tường, vừa nghe tiếng vang, đầu nhỏ vốn là đang cúi vội nâng lên: "Bách Lý, ngươi trở lại rồi."

Vừa chạm vào thân thể Bách Lý, vội khẩn trương lôi nàng lên giường, cầm chăn mỏng bên cạnh vòng thật chặt quanh nàng:"Bên ngoài trời đang mưa sao? Sao toàn thân lại ướt sũng thế này?"

Bách Lý không nói lắc đầu, nhẹ tựa đầu vào vai Tiểu Lam, sau một hồi mới lên tiếng: "Tiểu Lam, bờ vai của hắn cũng không thể cho ta ấm áp được nữa, hiện tại, cũng chỉ có ngươi mới có thể cho ta dựa vào."

"Bách Lý, ngươi rốt cuộc là bị làm sao?" Tiểu Lam quay đầu, chỉ thấy được khóe mắt của nàng, bởi vì những sợi tóc tán loạn mà lộ ra.

"Trước kia, dù khó khăn thế nào, ta cho là sau lưng ta có Tập Ám, ta không sợ. Nhưng hôm nay, ta còn có lý do gì để sống nữa? Tiểu Lam, ta thật sự mệt mỏi" Mặt Bách Lý bình tĩnh, lạnh nhạt. Lúc nói chuyện, tiêu điểm cũng chỉ hướng về một chỗ tùy ý. 

"Bách Lý, ngươi không thể nghĩ như vậy" Tiểu Lam lui người ra, đôi tay ôm lấy vai nàng, lắc lư mấy cái: "Ngươi tỉnh lại, tỉnh lại, nhìn cho kỹ một chút, khi đó ngươi kiên cường cỡ nào, ngươi cứ bỏ qua như vậy sao? Ngươi nói phải đi về đem những người nợ ngươi một khoản một khoản đòi lại, ngươi làm sao lại bỏ qua?" Lời cuối cùng cơ hồ là rống lên, phá thành mảnh nhỏ từ cổ họng bật ra, Tiểu Lam gắt gao ôm lấy nàng, càng ôm càng chặt.

"Ta sợ ta không đòi được, đúng như lời Tập Ám nói, mất đi sự che chở của hắn, ta sống không bằng chết."

"Bách Lý......"Tiểu Lam đỡ nàng nằm xuống, giúp nàng cởi xuống áo khoác ướt đẫm" Cái gì cũng đừng nghĩ, ngoan ngoãn ngủ một giấc, ta không cho phép ngươi bỏ cuộc"

Bách Lý nghe lời nhắm mắt lại, mặc cho Tiểu Lam ôm nàng, thân thể cũng bắt đầu ấm lên.

Đêm, mới trôi qua một nửa, ánh trăng trên ngọn cây nguội lạnh, hết sức lạnh lẽo.

Khi Bách Lý tỉnh lại một lần nữa, mở mắt ra liền thấy Tiểu Lam đã ngồi nửa người dậy, ngơ ngác nhìn chằm chằm bên ngoài phòng giam.

Thử cử động hai tay chống người dậy, chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng, có thể là tối qua bị cảm lạnh rồi: "Tiểu Lam, Tiểu Lam....."

"Bách Lý, ngươi tỉnh rồi" Tiểu Lam thu hồi thần trí, vươn đôi tay đỡ nàng ngồi dậy "Hẳn là còn sớm, ngủ thêm một lát đi."

"Đối với chúng ta mà nói, hiện tại nhiều nhất không phải là thời gian sao?" Bách Lý kéo chăn qua đắp cho hai người, lưng từ từ dán lên vách tường lạnh lẽo.

"A, cũng đúng" Tiểu Lam không khỏi mỉm cười, nụ cười còn chưa nhộn nhạo lên đã bị một thoáng xót xa thay thế: "Bách Lý, đáp ứng ta, nếu không chân chính xử quyết chúng ta trước, chúng ta hãy sống thật tốt, được không?"

"Tiểu Lam, những lời tối hôm qua, coi như là ta mê sảng đi, ngươi không cần lo lắng."

"Chúng ta còn có tương lai rộng lớn, ta không muốn chết" Tiểu Lam trông mong, trong thời gian ngắn ngủi, hai người lại tìm thấy tâm ý thông suốt của nhau, đồng cam cộng khổ, tâm ý tương liên.

MÊ HOẶC SONG VƯƠNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ