Quyển 5 - Chương 19: Lãnh cung

12 0 0
                                    

Nữ tử vào nhà thu dọn mọi thứ trên bàn, đứa nhỏ bên cạnh giúp đỡ bày bát đũa ra, hai người đứng bên cạnh, nhưng cái gì cũng không làm được. 

"Đừng đứng nữa, mau ngồi đi." Nam tử lấy ra một vo rượu trong tủ bên cạnh, lật hai cái chén. 

Hai người theo lời ngồi xuống, nữ tử bên cạnh đem khoai tây nấu xong đặt lên bàn, và bưng ra vài cái bánh bao. 

"Không có gì ngon để tiếp đãi, sợ là ủy khuất các ngươi rồi." Lý đại ca đem rượu đẩy tới trước người Tập Ám, hắn bưng lên chạm cốc, uống cũng rất có tư vị. 

Lý đại tẩu gắp một cái bánh bao tự làm đặt vào trong chén Bách Lý Hội, cười xới cơm vào. 

"Cảm ơn."

Mãi đến tận khuya, hai người mới đi ngủ. 

Giường rất nhỏ, hai tay Bách Lý Hội ôm eo Tập Ám, hai người dán sát vào nhau, đầu nàng gối lên ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, nhắm nghiền mắt. 

"Tập Ám, ngày mai chúng ta phải trở về sao?"

Một tay hắn đặt lên đầu nàng, gật gật đầu. 

Bách Lý Hội khẽ mở mắt ra: "Ta sẽ mãi mãi nhớ ngày hôm nay." 

Tập Ám khẽ cười ôm chặt nàng, dấu răng chỗ xương quai xanh lại đau nhói lên. 

Sáng hôm sau, khi hai người thức dậy, mọi người trong nhà đều đã ra ngoài, trên bàn, còn bày ra những món ăn đơn giản. 

Tập Ám lấy bạc trong tay áo để lại, khi ra khỏi nhà, hai người không khỏi quay đầu nhìn lại. 

Nắng sớm soi xuống ngôi nhà nhỏ, một mảnh an lành. 

Khi trở về, vừa vặn chặn được một chiếc xe ngựa, có thế này mới không phải bôn ba dọc đường. 

Trong cung, vẫn chưa có người phát hiện ra, thay một thân hoa phục (quần áo rực rỡ), cả tâm cũng nặng trĩu vài phần. 

Cả người Bách Lý Hội chất chứa phiền muộn, cuối cùng cũng mạnh mẽ bạo phát ra. 

Độc của Tuyết hồ bộc phát hừng hực, nàng rốt cuộc cũng không chịu nổi hôn mê. 

Trong cung, thoáng cái liền rối loạn, các thái y cực nhọc ngày đêm canh giữ trong tẩm điện, trong lúc này, chỉ có tiếng rống giận tím mặt của nam tử. 

"Trẫm không tin, toàn Nam Triều lại không tìm thấy được một người có thể trị khỏi bệnh của hoàng hậu."

Mọi người đều rất sợ hãi, quỳ trên đất không dám đứng lên. 

Nàng ngủ như một hài đồng, lộ ra vẻ thuần khiết, Tập Ám thế nào cũng không nguyện tin tưởng, rõ ràng, lúc quay về vẫn còn tốt mà. 

Cho mọi người lui ra, hắn cầm một tay của nàng, áp vào má mình vuốt ve. 

Một tay vén tóc rơi trên trán nàng, Tập Ám chợt đứng dậy, đi ra ngoài. 

Bách Lý Hội cũng không biết khi đó là mộng hay tỉnh, dòng nước ấm kia luôn chảy tán loạn trong người nàng, bất cứ lúc nào cũng có thể phá nát thân thể mà ra. 

MÊ HOẶC SONG VƯƠNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ