Quyển 5 - Chương 12: Chắn đao

9 0 0
                                    


Vân Khinh ra hiệu cho nha hoàn đem điểm tâm đặt lên bàn, xoay người kéo tay Liễu Nhứ: "Nhứ nhi, không nên trách hoàng thượng."

Liễu Nhứ oán hận rút tay về, hai mắt giận dữ trừng hai người: "Đừng giả mù mưa sa, các ngươi ai không hy vọng ta chết? Hoàng hậu, hừ, một nữ nhân thất sủng, cũng có tư cách để thương xót ta?"

Sắc mặt Vân Khinh khẽ biến, đôi môi lơ đãng run rẩy, muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không nói ra miệng. 

Bách Lý Hội khẽ cắn môi dưới, cười đến phóng túng: "Thật là không biết điều."

"Ngươi." Liễu Nhứ chỉ về phía nàng: "Ngươi phá hủy tất cả của ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Bách Lý Hội bỗng nhiên cười ha hả, cơ thể duyên dáng dưới lụa mỏng màu đỏ run run, khóe mắt, lại tràn ra những vệt sáng trong, qua một hồi lâu mới ngừng lại: "Sẽ không bỏ qua cho ta, Liễu Nhứ, là ta sẽ không bỏ qua cho ngươi mới đúng. Ngươi còn muốn dựa vào Liễu gia sao? Dựa vào chức thượng thư kia của cha ngươi sao?"

Liễu Nhứ nhất thời bị hỏi không phản bác được, chỉ là chớp mắt, nhìn hai người. 

"Hôm nay, ngươi cũng nếm thử loại tình cảnh tứ cố vô thân đi, nói cho ngươi biết, sáu mươi tám nhân khẩu của Liễu gia hôm qua đã bị chém, tịch thu hết gia sản rồi."

Nàng không tin, vẻ mặt trống rỗng nhìn chằm chằm hai người: "Không thể, sẽ không, hoàng thượng hắn............."

"Chính hoàng thượng hạ lệnh." Bách Lý Hội tiến lên một bước, "Ngay cả, một nha hoàn cũng không bỏ qua."

"Không.........." Hai tay Liễu Nhứ ôm chặt đầu, đau đớn vỗ vỗ: "Không phải như thế, không phải như thế................."

Vân Khinh bên cạnh cảm thấy không đành lòng, kéo tay áo Bách Lý Hội. 

Liễu Nhứ không ngừng giật búi tóc của mình, đã đứng bên bờ vực sụp đổ. 

Bách Lý Hội xoay người, không muốn nhìn nữa: "Tỷ tỷ, chúng ta đi."

Vân Khinh bất đắc dĩ lắc đầu, cùng nàng đi ra ngoài. 

Nữ tử phía sau, búi tóc thả xuống, hỗn độn không ngừng kéo xé. Khăn che mặt trên má cũng bị kéo xuống, hé ra dung nhanh bị hủy, một vết cắt thật sâu, sợ là vĩnh viễn không thể nào lành được. 

Tự bản thân biết bộ dáng của mình người không ra người quỷ không ra quỷ, cho dù hoàng thượng bằng lòng liếc mắt nhìn, sợ là kiếp này cũng không được sủng ái nữa. 

Diệt môn, ha ha, nàng nâng đôi mắt, rốt cuộc cũng hiểu được, quần áo màu đỏ hôm nay của Bách Lý Hội, hóa ra là vì Liễu gia bị diệt vong. 

Một tay sờ vào trong tay áo, chuôi cán lạnh như băng mang theo sắc bén, nằm trong tay nàng. 

Hai người phía trước vẫn chưa phát hiện ra, chỉ là tùy ý nói chuyện. 

"Muội muội, ta xem Nhứ nhi hiện nay như vậy, cũng xem như là báo ứng, để cho nàng sống ở lồng giam này đi."

Bách Lý Hội khẽ cười, môi mọng khẽ mở: "Tỷ tỷ khi nào thì đã mềm lòng như vậy rồi?"

MÊ HOẶC SONG VƯƠNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ