Chương 13. Đều thuộc về em (H)

11K 575 41
                                    

Đối với hai người đang ở trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, việc nảy sinh quan hệ là điều tự nhiên không thể tránh khỏi. Tiêu Chiến rất thích Vương Nhất Bác, cũng tin tưởng vào tình cảm và con người cậu, cho nên anh không bài xích chuyện này. Lại cảm nhận một chút biến hóa ở hạ thân đang tiếp xúc lẫn nhau của hai người, đều là tên đã lên dây không thể không bắn, muốn dừng lại bây giờ nói dễ hơn làm. Nhưng để Tiêu Chiến tự mình nói đồng ý lăn giường với Vương Nhất Bác quả thật khó cho một người dễ ngượng ngùng như anh.

Trước câu hỏi của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cả người ửng một màu phấn hồng đáng yêu, đôi mắt ngập nước long lanh e lệ cụp xuống liếc sang một bên, trốn tránh ánh nhìn thẳng tắp khiến anh ngại ngùng không dám đối mặt của ai kia. Ý tứ anh đã biểu đạt rồi đấy, còn không hiểu thì là lỗi của cậu, anh mặc kệ.

Vương Nhất Bác chờ một lúc không thấy Tiêu Chiến nói cái gì, cũng lờ mờ hiểu được ý của người yêu.

- Bảo bối không nói gì xem như là đồng ý rồi nhé?

Tiêu Chiến nghe được tai càng thêm đỏ, vẫn không chịu nói, Vương Nhất Bác liền chắc mẩm mình đoán trúng ý anh rồi. Không chút do dự, cậu cúi đầu ngấu nghiến bờ môi đỏ ướt át của người yêu, bàn tay dứt khoát nắm lấy lưng quần cả trong lẫn ngoài của anh một đường kéo tuột xuống tận mắt cá chân, gỡ phăng khỏi hai bàn chân trắng nõn. Đột ngột tiếp xúc với không khí, nửa thân dưới trần trụi của Tiêu Chiến vô thức run run, đôi chân thon dài trắng muốt rụt rè co lại.

Vương Nhất Bác một tay tiếp tục vuốt ve nửa thân trên mịn màng của Tiêu Chiến, dừng lại ở trên ngực tiếp tục bắt nạt hạt đậu nhỏ; tay kia lần xuống nghịch ngợm địa phương yếu ớt đang đứng lên ở giữa hai chân anh. Đem đôi chân thon dài trắng muốt tách ra hai bên vắt trên cánh tay rắn chắc "dây điện" chạy ngoằn ngoèo của mình, Vương Nhất Bác rời đi đôi môi bóng nước kéo theo một sợi chỉ bạc óng ánh, một đường hôn thẳng xuống dưới đến tận đùi non mềm mại trắng nõn của Tiêu Chiến. Môi cậu đi đến đâu những dấu hôn đỏ hồng bắt mắt xuất hiện đến đó, mỗi một cái đều mang ý tứ đánh dấu chủ quyền, biểu thị nơi đó thuộc về sở hữu của riêng mình Vương Nhất Bác. Tại đùi non cắn nhẹ một miếng, Vương Nhất Bác mới lưu luyến rời đi.

Đem cặp đùi mềm mại đặt trên bờ vai rộng vững chãi của mình, Vương Nhất Bác ngẩng đầu ngắm nhìn vật nhỏ giữa hai chân Tiêu Chiến. Kích thước không tính là nhỏ, đem so với "đệ đệ" của cậu thì còn thua xa, nhưng lại trắng trắng hồng hồng, vô cùng đáng yêu. Vật nhỏ bởi vì chủ nhân bị người thương yêu, chịu không được kích thích mà ngẩng đầu từ bao giờ, trên đỉnh còn rỉ ra một ít dịch lỏng trắng đục.

Tiêu Chiến đang mơ mơ màng màng thì địa phương yếu ớt giữa hai chân đột nhiên bị khoang miệng ấm nóng của Vương Nhất Bác bao lấy. Khoái cảm xa lạ bất ngờ tập kích khiến Tiêu Chiến không tự chủ bật ra tiếng rên khẽ.

- A... ưm... Nhất Bác... đừng~ ... bẩn...

Vương Nhất Bác ngậm lấy vật nhỏ không ngừng liếm mút, giống như đang thưởng thức một cây kẹo que ngọt ngào. Tiêu Chiến thoải mái đến khó nhịn, bàn tay be bé đặt sau ót Vương Nhất Bác đẩy đầu cậu vùi sâu hơn vào giữa hai chân mình. Đầu lưỡi lưu manh đảo qua đỉnh nhỏ, lại hút một cái, khiến Tiêu Chiến rùng mình ưỡn mông, miệng bật ra tiếng rên rỉ mê người.

[BJYX|Hoàn] Tình yêu chính là như vậy, không có cách nào khácNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ