PHIÊN NGOẠI 1

1.9K 101 5
                                    

Tầng chủ @Nhất_Khê_Minh_Nguyệt đăng trên Thiên Nhai của Lâu chủ ngày 19/01/2017 : "Muốn kể xong câu chuyện 16 năm phải chăng cũng cần 16 năm."

Tầng chủ @eyezhi trả lời bài đăng của @Nhất_Khê_Minh_Nguyệt ngày 20/02/2017 : "Cần 16000 năm."

----------------------------------------------------

ĐĂNG LÚC 01:59:19 NGÀY 02-04-2017

Ha ha, ta cũng không biết phải mất bao lâu mới hoàn thành chuyện cũ 16 năm này, có thể chậm hơn, nhưng hẳn không cần 16 năm.

Quãng thời gian trước xảy ra rất nhiều chuyện chồng chất cùng lúc, cho nên ngừng viết một khoảng thời gian, sau này sẽ đẩy nhanh tiến độ hơn một chút.

Trước hết ta cần ôn tập một tí coi mình đã viết tới đâu, nhìn xem tới chỗ nào......

Nói đến sự coi thường mạng sống của chính bản thân mình (chỉ việc quyên sinh, tự tử).

Thỉnh thoảng trong bệnh viện cũng có phát sinh những sự việc coi thường mạng sống của bản thân.

Có đủ loại thủ pháp.

Có một lần, vào một buổi sáng sớm, nghe thấy một tiếng "Choang" vang thật lớn, một bệnh nhân ung dung nhảy từ buồng bệnh ở tầng thứ 16 của toà nhà lớn xuống dưới đất, bệnh nhân này mắc bệnh tiểu đường, bệnh tiểu đường gây tổn thương các mạch máu nhỏ (mao mạch) và các dây thần kinh nhỏ, người bệnh phải chịu một số tổn thương nghiêm trọng, cảm giác dường như có ngàn vạn con kiến cắn xé phần da cẳng chân, ví von hình tượng này một chút, giống như ngồi lâu tê chân, nhưng cái gai này vẫn cứ vẫn cứ tồn tại, cho nên, hắn không muốn sống.

Có một lần, vào một buổi sáng sớm, y tá dựa theo thông lệ cũ tới dọn dẹp giường chiếu cho mỗi bệnh nhân, lúc nàng vén cái chăn của một bệnh nhân lên, phát hiện bệnh nhân đã nằm ở giữa vũng máu, người phụ nữ dùng con dao nhỏ cắt đứt động mạch đùi của chính mình, con trai của nàng gác đêm ngủ ở cạnh giường, mà nàng, cứ như vậy không một tiếng động lặng lẽ rời đi. Bệnh của nàng, tên là chứng giãn phế quản (Bronchiectasis), bởi vì nhiễm trùng phổi tái đi tái lại, khí quản đã mất đi tính co dãn, tựa như từng cái ống nhổ nhỏ, chứa đầy dịch đờm, những dịch đờm này trong giống như chiếc giường ấm áp dành cho vi khuẩn, sức đề kháng của bệnh nhân suy giảm chút ít, vi khuẩn liền sinh sôi nhanh chóng và mạnh mẽ, bệnh nhân tính toán qua một khoản cho ta thấy, một năm nàng nằm viện bốn lần, mỗi lần không dùng thuốc kháng sinh tốt nhất sẽ không khỏe, một lần nằm viện phải tốn bảy tám vạn (1 vạn = 10.000), bản thân chi tiêu hết một hai vạn, bình thường còn phải uống thuốc khống chế bệnh, một năm phải tốn mười mấy vạn, mắc bệnh mười năm, vốn liếng đều rỗng... Con trai còn chưa kết hôn kia mà...

Có một lần, vào một buổi sáng sớm, không thấy bệnh nhân đâu, bác sĩ y tá thân nhân tìm kiếm khắp nơi, báo cảnh sát, qua mấy ngày, xác bệnh nhân ngâm nước trương phình từ dưới sông nổi lên. Bệnh của hắn, tên là xơ phổi (Pulmonary Fibrosis), hắn hỏi chúng ta, vì sao ta mắc phải loại bệnh này, chúng ta chỉ có thể trả lời hắn, không biết, nguyên nhân gây ra chứng bệnh này không rõ ràng, bệnh này được chia thành mấy chục chủng loại, vừa đúng hắn lại mắc phải cái chủng loại tiến triển nhanh kia, thuốc điều trị cũng không quá đắt, nhưng hiệu quả không cao. "Bác sĩ, ta khó thở", bệnh chuyển biến xấu nhanh làm độ bão hòa oxy trong máu giảm xuống, như có một bàn tay vô hình, gắt gao bóp chặt cổ họng của hắn. Hắn muốn đẩy cái tay này ra, nhưng bất lực, dòng sông nhỏ ở cố hương, trở thành nơi dừng chân cuối cùng của hắn.

Mỗi một người bước vào thế giới này, trên lưng đều cõng một hòn núi.

Thoạt đầu bước đi khoan thai nhẹ nhàng, nhưng kiểu gì cũng sẽ càng đi càng nặng.

Chúng ta có thể nào vứt bỏ hòn núi sao?

Chúng ta không có cách nào lựa chọn màu sắc của con mắt, chúng ta không có cách nào thay đổi cố hương nơi mà chúng ta điền tên vào cột nguyên quán, chúng ta không có cách nào loại bỏ những nguyên nhân gây nên bệnh tật kia rồi ghi chép vào gene, chúng ta không có cách nào nhìn thẳng vào thần sắc đau thương trong mắt cha mẹ.

Vứt hòn núi đi, bản thân cũng liền mất đi phương hướng.

Có một thân nhân của bệnh nhân nói với ta, "Thảo Dã, ta thật rất mệt mỏi, lại rất sợ hãi. Nhưng nhìn tới mẹ ta đang chơi đùa cùng với con trai ta, nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ ấy, ta lại rất vui mừng."

Cõng núi mà đi, chung quy cũng sẽ có lúc gió mát phất vào mặt.

[THỰC VĂN] [EDIT] MƯỜI SÁU NĂM SAU, TA KHÔNG CÒN LÀ TA, NHƯNG NGƯƠI VẪN LÀ NGƯƠINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ