ĐĂNG LÚC 03:09:13 NGÀY 29-04-2017
Chúng ta vừa ăn lẩu vừa ca hát, ơ, không, là vừa tán gẫu.
Người bên cạnh nhiều rồi lại ít, ít rồi lại nhiều.
Cuối cùng lão bản (chủ quán) thực sự không nhịn được nữa rồi.
"Hai em gái còn muốn gọi thêm món nào nữa không? Ta phải dọn hàng rồi."
Việc nói lời này là đang tự giúp mình, lão bản nhất định không ngờ tới sẽ bị lỗ vốn bởi hai tiểu cô nương này đây, chúng ta đã ăn hơn năm tiếng rồi, cồn khô cũng đã được đổi mấy cục.
Tần Hoan nói chuyện cực kỳ vui, ta thường bị nàng chọc cho cười ha hả, nàng phản ứng rất nhanh, có lúc ta vừa mới đưa ra một câu lắc lư (dùng lời nói, sự khéo léo để gài bẫy dẫn dụ người khác cắn câu, làm cho người ta mắc lừa), nàng bèn cười xảo quyệt, ta phản thân là bị tát mặt ngay. (lúc đầu người này rất tự tin mà nhận định về diễn biến của tình hình nào đó, nhưng về sau bèn xuất hiện kết quả hoàn toàn tương phản hoặc chênh lệch cực kỳ lớn so với nhận định ban đầu thì người này lại "phản thân" có nghĩa là "nói ngược lại với ý ban đầu của mình" cho nên mới bị người khác "tát mặt" có nghĩa là bị người khác "làm cho mất mặt")
Lão bản hừ hừ (tiếng từ trong mũi phát ra, biểu thị sự tức giận) mà dọn hàng, thì chúng ta mới chịu ưỡn cái bụng căng tròn đi trở về, nói chính xác đó là ta ưỡn cái bụng căng tròn, Tần Hoan thực ra ăn không nhiều, nàng ăn xong rất nhanh, nhưng không có ngừng đũa, liên tục gắp thức ăn cho ta, ta cũng không thể lãng phí nha, kết quả của việc lai giả bất cự (người nào đến cũng không từ chối) chính là lão bản của quán lẩu nhỏ (lẩu một người) đã lật thuyền trong cống ngầm (1), ặc, thực ra ta không hề muốn nói ta là cống ngầm mà.
Ngày hôm sau chúng ta thống nhất, là đi dạo chơi vườn bách thú.
Ăn ở hàng quán lề đường thực sự có bị tác dụng phụ như thế, tứ chi lạnh ngắt, môi phát tím, hoa mắt chóng mặt, thẳng đến bất tỉnh nhân sự, cũng bởi vì Tần Hoan dưới làn sương khói bốc lên nghi ngút với ánh lửa nhè nhẹ, vô cùng xinh đẹp, sẽ khiến cho người ta quên thở.
Còn chưa tới ngày hôm sau, mà chúng ta đã gặp khó khăn trong thực tại rồi, cổng chính của ký túc xá đã đóng, không vào được.
Một cụm ký túc xá bị một vòng tường bao bao quanh lại.
Vào ban đêm có một cái cửa sắt lớn khóa thanh xuân tuổi trẻ của chúng ta ở bên trong.
Ta không biết loại thiết lập này có phải có liên quan đến băng nhóm giết người giống trong truyền thuyết chuyên giết sinh viên mà chưa từng bị bắt trước đây hay không.
An ninh trật tự yếu kém ở thành phố Hải Vương Tinh đều nổi tiếng khắp toàn quốc, nhưng lúc ta sống ở đây thì không hề có cảm giác như thế, mỗi lần ta trở về trường lúc nửa đêm, đều rất an toàn.
Hiện tại thì cái cửa sắt lớn này đứng ở trước mặt chúng ta.
Trèo qua đối với ta chắc chắn là không thành vấn đề, nhưng mà nhìn thấy các mũi nhọn sáng loáng của cửa sắt, rồi nhìn thấy thân thể nhỏ bé của Tần Hoan nữa, nếu như không trèo qua được mà bị vướng lại ở phía trên thì thật là khôi hài, hay tìm ít gạch kê lên nhỉ, hay thử xem khe hở (giữa các thanh cửa) của cửa sắt có đủ rộng không có thể chui vào được không nhỉ, khi ta đang suy nghĩ cách trốn vào, thì đột nhiên cửa sắt mở ra kêu một cái cót két.
BẠN ĐANG ĐỌC
[THỰC VĂN] [EDIT] MƯỜI SÁU NĂM SAU, TA KHÔNG CÒN LÀ TA, NHƯNG NGƯƠI VẪN LÀ NGƯƠI
De TodoTên tiếng Trung : 十六年后我不是我,你还是你 Tác giả : Thảo Dã Gian Nhân (草野间人) Thể loại : Bách Hợp, Thực văn, Bác sĩ, Nhà Khoa học, Y học, HE Nhân vật chính : Thảo Dã, Tần Hoan Đây là một câu chuyện có thật, được Tác giả tự thuật lại. Link truyện: http://bbs...