Chương 30

1.3K 30 0
                                    

Hướng Nghị mặt không đổi sắc đi vào, biểu cảm nghiêm chỉnh như thể không biết trong phòng mình có một cô gái. Bà cụ vui rạo rực kéo kéo anh sang một bên, chỉ vào trong phòng nhỏ giọng hỏi:" Cháu đưa con gái về đó hả?"

Hướng Nghị đặt đồ xuống, dạ một tiếng.

" Ây dô ây dô!" Cảm giác phấn khích lộ rõ trên nét mặt của bà cụ, nhất thời không biết nói gì luôn, bước vòng vòng tại chỗ, vẫn không kìm chế được kích động, giơ tay lên vỗ vỗ anh hai cái liền," Ây dô ây dô!"

"Đừng ây dô nữa mà," Hướng Nghị có hơi buồn cười, xoa xoa đầu bà cụ," Cháu đi gọi cô ấy dậy."

Bà cụ vội vàng kéo anh lại:" Ôi ôi ôi, để người ta ngủ thêm chút nữa đi, vẫn còn sớm mà, sớm mà sớm mà, hi hi."

"Nên dậy rồi." Hướng Nghị nói, rồi đi về hướng phòng.

Tiền Gia Tô vẫn đang núp ở cửa, có chút chột dạ vò đầu đứng ở đó, ở góc độ bà ngoại không nhìn thấy, hỏi bằng khẩu hình:" Chị Lăng hả?"

Hướng Nghị đã không trả lời, còn vươn tay vỗ một cái lên đầu cậu. Tiền Gia Tô tức đến muốn chửi, văng đến miệng rồi lại nghẹn trở về. Vô duyên vô cớ lại đánh cậu, mất công cậu vì giữ bí mật còn phải diễn trò trước mặt bà ngoại! Cậu thức dậy vào sáng sớm bộ dễ dàng lắm hả!

Hướng Nghị mở cửa đi vào, sau đó lại đột ngột đóng cửa lại, suýt chút nữa thì kẹp luôn cả cái đầu chó Tiền Gia Tô đang muốn chen vào xác nhận gì đó.

Bất ngờ cái là, người trên giường đã thức dậy. anh mới đi tới bên giường, cuộn chăn cuốn kín kẽ kia được kéo xuống một chút, lộ ra nửa khuôn mặt, Chu Lăng mở to đôi mắt vô cùng tươi sáng, hiển nhiên là đã dậy được một lúc rồi.

" Dậy nào." Hướng Nghị ngồi xổm bên giường, luồn tay vào từ phía dưới chăn.

" Tay anh lạnh!" Bàn tay bình thường ấm áp cũng xem như lạnh khi ở trong ổ chăn, Chu Lăng bị lạnh đến run lên, bật cười khanh khách, giống như con sâu mà uốn éo trốn tránh bàn tay anh, cuối cùng cuộn chăn lại lăn tuốt vào bên trong giường.

Hướng Nghị khẽ cười, lôi quần áo của cô từ cuối giường lại. Chu Lăng lại không bằng lòng mặc, lướt mắt qua, cuộn chăn không nhúc nhích:" Bẩn rồi."

" Mặc tạm đi." Giọng điệu Hướng Nghị vẫn xem như dịu dàng mà dỗ dành, cầm lấy đồ nhỏ của cô," anh giúp em mặc nhé?"

Chu Lăng nhíu mày ghét bỏ:" Cái này hôm qua bị bẩn rồi."

"Phải chịu." Hướng Nghị trực tiếp túm lấy chân cô từ trong chăn, Chu Lăng kêu nhỏ một tiếng, dùng sức giãy chân ra khỏi tay anh, chui vào phía trong giường. Hướng Nghị đứng lên cạnh giường, người đàn ông cao lớn, trên tay lại cầm cái quần nhỏ xíu màu trắng, đã không cảm thấy không xấu hổ thì thôi, còn giở giọng uy hiếp:" Lại đây!"

Chu Lăng lui vào góc tường, càng cuốn chăn chặt chặt hơn một chút:" đã bảo không mặc mà!"

Dường như sợ người bên ngoài nghe thấy, giọng nói của cô đè thấp hết mức, nhưng thái độ lại thể hiện rõ ràng sự không kiên nhẫn. Chỉ là hiện giờ khuôn mặt còn đang đỏ bừng, đầu tóc rối tung, trừng to mắt nhìn Hướng Nghị, dáng vẻ ngang ngược đó vậy mà khiến anh cảm thấy có chút đáng yêu.

Hướng Nghị hơi mềm lòng, mềm mỏng thương lượng với cô:" Vậy thì không mặc, cứ mặc váy đi, không nhìn ra đâu."

Chu Lăng bất động, giận hờn tựa như chui đi đâu mất rồi. Vừa rồi còn cười đùa lúc bị anh túm được, gương mặt lúc này thay đổi y như lật sách.

không chỉ là không muốn mặc quần áo bẩn, mà có lẽ bởi vì tình hình bây giờ hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của cô.

Hôm qua quả thật là tự mình đi theo, bởi vì thằng cha này tức giận, lúc dụ dỗ cô đến trông như đang đùa giỡn, nhưng thực ra thái độ lại có hơi cứng rắn. Âm mưu của Chu Lăng là thức dậy sớm một chút rồi len lén chuồn đi, kết quả buổi khuya bị anh lăn qua lộn lại quá hung hãn, ngủ một mạch không nhớ gì nữa.

Buổi sáng có người vào phòng, còn chạm vào cô, đúng là cô có ấn tượng, ngủ đến mơ mơ hồ hồ, cứ nghĩ là Hướng Nghị, kế đó, tỉnh dậy trong giọng nói thì thầm của hai người bên ngoài, mới ý thức được rất có thể chính là vị bà nội trong nhà kia. Ngay lập tức tỉnh ngủ, nhưng lại không có dũng khí ra khỏi giường, mặc dù biết ngủ nướng ở nhà người khác là vô cùng không lễ phép.

Tự cho là mấy năm qua sóng to gió lớn đều đã từng trải, bình thường gặp phải chuyện gì cũng có thể bình tĩnh xử lý, loại người nào cũng có thể thản nhiên đối mặt. Nhưng loại tình huống hiện tại này, cô quả thật là có chút không biết làm sao.

Cô nên tự giới thiệu như thế nào, bà cụ lớn tuổi rồi, cơ thể cũng không tốt, có thể chấp nhận cho cháu nội bà với một quả phụ hay không ?

Càng nghĩ càng phiền muộn, giơ tay cào cào tóc.

Thình lình chăn bị xốc mạnh lên, cả người cô gần như lăn vòng. Hướng Nghị quỳ một chân lên giường, ném chăn xuống chân giường, nhìn cơ thể nhẵn nhụi của cô, vươn tay nắm lấy cổ chân nhỏ xinh.

(Edited, Hoàn) Sự quyến rũ nam tínhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ