14

2.2K 163 6
                                    

30 phút ngồi trên xe dài như một thế kỉ. Cô cứ ngóng ngoài cửa xe, mong sẽ tìm lại được những hình ảnh quen thuộc thời thơ ấu.

- đã đến nơi rồi - bác tài nói

Cô hơi hoảng.

- không phải chứ ạ? Đây không phải nơi cháu định đến, vẫn chưa đến mà.

- tôi đã đi đúng theo địa chỉ trên tờ giấy, không thể nhầm được. Tôi là người vùng này mà.

Bác tài quả quyết.

- cứ xuống xem sao - jungkook nói khi cô vẫn chưa biết phải xử sự ra sao.

Mây bị nắng xua, cuộn tròn thành từng cục bồng bềnh trôi trên nền trời xanh thẳm, sương sớm cũng đã tan dần.

Cô bước xuống xe, cố ngửi. Cô vẫn chưa thể ngửi thấy mùi trà xanh hòa vào gió. Mùi đó là một mùi rất thanh tao, không thể nhầm lẫn với bất kì một mùi nào khác. Nếu bạn được một lần ngửi hương đồng gió nội ấy, bạn sẽ mê mệt cho xem.

- không phải nơi này, tôi chắc chắn - cô nói chắc như đinh đóng cột.

Cô nhìn quang cảnh phía trước, theo trí nhớ thì đây sẽ là một cánh đồng, đi hết sẽ đến nhà.

Nhưng chẳng có gì hết... ngoài một công viên, đề to tướng : " công viên hải dương Namgu "

Mắt cô trùng hẳn xuống, miệng một mực chối từ không phải, nhưng trong lòng cũng đã suy đoán được rằng : " nhà mình đã biến thành nơi này sao?"

- nhưng... cũng đã 6 năm rồi... có khi cũng có nhiều thay đổi. Có thể địa chỉ sai- Jungkook giúp cô lấy lại bình tĩnh

Cô gọi điện cho bố.

- a lo bố à, bố đang ở đâu?

- bố đang ở nhà, con hỏi gì kì vậy?

- vậy bố ra đón con nhé, con về đến nhà rồi.

- con về sao?

Cô không thấy sự vui vẻ trong lời nói của ông, mà thay vào đó là sự bối rối tột độ.

- bố đã chuyển đi đâu rồi? - cô cố gắng giữ bình tĩnh, cắn chặt môi để nước mắt sẽ không vì thế mà tuôn ra.

- bố... Misoo à, nghe bố giải thích đã...

- bố nói bố yêu cánh đồng như yêu con mà, sao bố bán nó chứ? - cô hét lên, chẳng thể giấu nổi nỗi thất vọng.

- bố... bố xin lỗi.

- có phải vì con? Vì con không? - mắt cô đỏ lên, nhưng vẫn một mực chẳng chịu khóc, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, để kiềm chế bản thân.

- Misoo à....

Cô cúp máy. Làm sao giờ? Vì cô, bố cô phải bán nhà, bán cánh đồng mà bố cô yêu thương như con đẻ. Vậy giờ, bố cô phải sống ra sao?

Có lẽ, suốt cả cuộc đời này, cô phải tự mình sống trong nỗi dằn vặt, day dứt.

Anh, tuy là người ngoài cuộc, nhưng anh hiểu cô, hiểu rằng cô đang đau...

Anh cũng đau...

Khi cô đau, có lẽ cô nghĩ rằng cô là người đau nhất... nhưng không phải... anh mới là người đau hơn.

jjk | vì là anh, muộn một chút cũng không sao Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ