" Anh Tiết, xử lý con quỷ nhỏ này thế nào ạ?". Hổ hỏi.
Thẩm Tri Tiết cúi đầu dùng miếng vải quấn vết thương trên tay, nghe vậy liền liếc nhìn người con gái đang run rẩy núp cạnh bánh xe, thản nhiên đáp: "Làm sạch sẽ một chút, đừng để lại hậu họa".
Giọng nói dễ nghe, âm sắc trầm thấp rõ ràng, mơ hồ lộ vẻ lạnh lùng.
"Vậy để em". Hổ lên tiếng, nói xong cầm chiếc côn sắt dài hơn thước nhìn về phía cô gái.
Đó là một đoạn thép tròn to bằng ngón tay cái, Hà Nghiên nhặt ở công trường xây dựng về, đặt trong hộp dụng cụ trước ghế phụ, cô tính dùng để phòng thân, không ngờ nó lại rơi vào tay kẻ bắt cóc, trở thành hung khí muốn đoạt mạng cô.
Sống sót, bất luận thế nào cũng phải sống sót!
Người Hà Nghiên run cầm cập, trong tâm trí đang có những âm thanh điên cuồng gào thét. Bố mẹ cô sống cả đời hiền lành lương thiện, chắc chắn không chịu đựng nổi cái chết bi thảm của cô. Hơn nữa, cô còn có Lương Viễn Trạch, anh ấy vẫn đang đợi cô đến.
Cô thật không nên lái xe một mình trên đường quê, không nên nghĩ lái xe là an toàn, càng không nên tốt bụng phanh xe khi nhìn thấy có người nằm sõng soài trên đường. Cô nên đạp chân ga cho xe đè qua.
Nhưng bây giờ không phải là lúc hối hận tự trách, bởi vì cô đang trên bờ vực của cái chết.
"Cầu xin các anh, đừng giết tôi. Tôi sẽ đưa hết tiền và xe cho các anh. Tôi cũng sẽ không báo cảnh sát, chỉ xin các anh đừng giết tôi". Cô sợ hãi khóc lóc, quỳ mọp xuống, bò về phía người đàn ông mặt mũi lạnh lùng đang ngồi bên đường, cầu khẩn: "Đại ca, xin anh đừng giết tôi, anh xem tôi vừa dừng xe cứu người, anh thả tôi ra được không? Tôi tuyệt đối sẽ không nói lung tung, Tối nay coi như tôi chưa từng nhìn thấy gì, chưa từng gặp ai, thật đấy, thật đấy".
Cô gái này xem ra rất thông minh. Thẩm Tri Tiết không khỏi liếc nhìn cô, gương mặt giàn dụa nước mắt, đường nét cân đối thanh tú, vì sợ hãi mà hơi biến dạng, trong đôi mắt ngập nước lấp lánh ánh sáng, tỏ ý cầu xin. Nhưng, điều đó không làm trái tim nguội lạnh của hắn dao động. Hắn vẫn hờ hững, cúi đầu băng bó miệng vết thương trên tay. Lúc nhảy từ trên xe tải xuống, hắn đã bị thương, bàn tay xẹt qua tảng đá bên đường, thiếu chút nữa bị cắt thành hai nửa.
Người con gái vẫn ở bên cạnh chân hắn không ngừng dập đầu khóc cầu. Hắn cảm thấy hơi bực bội, một tay băng bó bất tiện, hắn đành giơ tay đưa cho Khỉ Còm ở bên cạnh, lạnh giọng hỏi Hổ: "Còn lằng nhằng gì nữa?".
Hổ đi tới, xách cô lên như xách gà con... xong, kéo cô vào bụi cỏ ven đường.
Hà Nghiên ra sức giãy dụa, không dám thét lớn. Nơi này phía trước hoang vu, phía sau không người qua lại, kêu gào cũng không có ai tới, mà khiến cô càng nhanh chết hơn. Vì thế, cô chỉ dám khóc lóc xin xỏ."Hổ, chờ một chút". Là Khỉ Còm đang băng bó tay cho Thẩm Trì Tiết, lên tiếng gọi Hổ, dè dặt xin chỉ thị của Thẩm Trì Tiết: "Anh Tiết, giữ cô ta lại trước được không? Cô ta như vậy, làm gì được chúng ta chứ?".
Đôi mày lưỡi mác của Thẩm Trì Tiết hơi cau lại, mím môi im lặng, Hổ không kìm được, trêu chọc đồng bọn: "Chú mày động lòng rồi à?".
Khỉ Còm cười ha hả, ánh mắt dừng trên bộ ngực tròn đầy của Hà Nghiên vì giãy dụa mà lắc lư không chút che đậy, hỏi vặn Hổ: "Làm thì đã sao? Hơn một tháng rồi không động vào phụ nữ, chẳng lẽ anh không muốn?"
Dựa vào ánh trăng sáng ngời, Hổ cúi đầu nhìn cô gái xách trong tay, cũng không nén nổi dục vọng, đây quả là một cô gái trẻ xinh đẹp, đường nét khuôn mặt thuần chất, dáng dấp cuốn hút.
Cả hai tên đều hơi xao lòng, nhìn thẳng về phía Thẩm Tri Tiết.
Ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của Thẩm Tri Tiết quét qua người Hà Nghiên đang hoảng hốt run sợ, lạnh nhạt phun ra mấy chữ tuyệt tình: "Chúng ta đang chạy trốn, muốn chơi gái đợi an toàn rồi tùy bọn bay."
Hà Nghiên ngồi co ro, cố gắng không ngất đi, đưa ánh mắt cầu khẩn về phía người đàn ông gầy gò, tranh thủ cơ hội sống sót duy nhất: "Anh à, chỉ cần các anh đừng giết tôi, tôi sẽ chấp nhận mọi yêu cầu. Tôi còn có bố mẹ, họ chỉ có mình tôi là con gái."
Khỉ Còm thật sự bị cám dỗ, cười ngả ngớn kiên trì xin xỏ Thẩm Tri Tiết: "Anh Thẩm, làm không mất bao nhiêu thời gian đâu."
Thẩm Tri Tiết chưa kịp chỉ thị thì Hổ đã mắng: "Nhìn mày không có tiền đồ gì cả!"
Khỉ Còm bị chửi, tuy không tiếp tục lôi kéo Hà Nghiên nữa nhưng ánh mắt vẫn nhìn lão đại đầy mong đợi.
BẠN ĐANG ĐỌC
VẬT TRONG TAY - 掌中之物
Random💠 Tác giả: Bối Hân 💠 Trạng thái: Hoàn thành 💠 Thể loại: Hiện đại, cường thủ hào đoạt 💠 Số chương: 98 💠 Nguồn: truyện full 💠 Tên nhân vật: Hà Nghiên, Phó Thận Hành, Lương Viễn Trạch. 💠 Editor: Only Me 📌 Một câu chuyện tình yêu ngược cả nam lẫ...