Chương 66 🪴

408 6 0
                                    

Nụ hôn bất ngờ, dữ dội và bá đạo, tựa như trả thù, không cho Hà Nghiên cơ hội phản kháng. Hứa Thành Bác đứng ngoài, sau giây phút ngạc nhiên ban đầu, cậu ta vừa sợ vừa giận, lao vọt từ trên cầu thang xuống, níu cánh cửa xe phía Hà Nghiên, giật mạnh nhưng không được, bấy giờ mới biết cửa xe đã bị khóa. Cậu ta liền vươn tay vào trong, cố gắng mở khóa xe, miệng hét to: "Buông cô ấy ra, đồ súc sinh."

Phó Thận Hành buông Hà Nghiên, lạnh lùng nhìn Hứa Thành Bác, ngồi ngay ngắn lại. Hà Nghiên hoảng hốt, nhìn qua hành động của hắn, trong lòng thoáng rùng mình, vội vã xoay người, đẩy cánh tay của Hứa Thành Bác ra ngoài cửa sổ, cuống quýt kêu lên: "Mau tránh ra!"

Cô chưa dứt lời, Phó Thận Hành đã đạp chân ga, động cơ gầm nhẹ một tiếng, chiếc xe lập tức tăng tốc. Hứa Thành Bác chưa kịp thu tay, người đã bị chiếc xe kéo lê về phía trước. Cậu ta lảo đảo mấy bước rồi té lăn ra đất.

Hà Nghiên quay đầu nhìn Hứa Thành Bác nằm rạp dưới nền đất không biết sống chết, cô tức giận quát Phó Thận Hành: "Dừng xe! Mau dừng xe! Phó Thận Hành, anh lại nổi điên đấy à?"

Phó Thận Hành mím môi, không quan tâm tới cô, không những không dừng xe mà còn tăng tốc trên đường lớn. Hà Nghiên phẫn nộ, nhưng không dám cướp tay lái của hắn, đành uất ức bất lực rút điện thoại trong túi gọi cho Hứa Thành Bác. May mắn thay, điện thoại vừa vang nửa hồi chuông, Hứa Thành Bác đã nhận điện, không đợi Hà Nghiên mở miệng, cậu ta đã lo lắng hỏi cô: "Cô Hà, cô không sao chứ?"

Nghe thấy giọng cậu ta, trái tim Hà Nghiên mới buông lỏng: "Em có bị thương không?"

"Em không sao." Hứa Thành Bác đáp, hơi thở dồn dập, có thể thấy tâm trạng cực kỳ bất ổn: "Cô Hà, cô đừng sợ, em sẽ báo cảnh sát ngay."

"Đừng!" Hà Nghiên vội ngăn, hướng mắt nhìn sang Phó Thận Hành. Hắn khẽ nhướng môi, mang theo ý cười lạnh, chăm chú lái xe. Hà  Nghiên thoáng yên tâm, trầm giọng nói với Hứa Thành Bác: "Em đừng lo, cô không sao, không cần báo cảnh sát."

Với những gì Hứa Thành Bác vừa chứng kiến, cậu ta sao có thể yên tâm: "Hắn đưa cô đi đâu vậy? Em sẽ tới tìm cô."

"Cô thật sự không sao." Hà Nghiên nhấn mạnh, tiếp tục nói dối: "Vừa rồi có chút hiểu lầm, giờ không sao rồi. Em về trường trước đi, chờ cô gọi lại cho em, nhé?"

Hứa Thành Bác không biết phải làm gì, đành đồng ý: "Thôi được, em sẽ chờ điện thoại của cô."

Hà Nghiên cúp máy, kéo dây an toàn lên, quay sang nhìn Phó Thận Hành, giọng điệu lạnh lùng: "Phó Thận Hành, xin anh đừng nổi điên nữa, anh tìm chỗ dừng xe lại được không?"

Phó Thận Hành cười nhạt, lái xe nhanh hơn, phóng một mạch trên đại lộ hướng Tây di chuyển vào nội thành phía Nam, lắc lư một lúc mới lặng lẽ dừng trên một con đường nhỏ. Cách đó không xa có thể nhìn thấy làn nước gợn lăn tăn, xe dừng bên sông. Hà Nghiên bật cười, hỏi hắn: "Sao? Định giết người vứt xác à?"

Phó Thận Hành tảng lờ, hai tay đặt trên vô lăng, ngồi trầm ngâm giây lát, đột nhiên di chuyển bên dưới chỗ ngồi. Cô lẳng lặng nhìn, trong lòng sinh nghi, đang định cất tiếng hỏi thì hắn đã vươn người sang, tháo dây an toàn của cô, dùng đôi tay như gọng kìm siết chặt hai vai cô, nhấc người cô qua.

VẬT TRONG TAY - 掌中之物Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ