TG1: Chương 7:

29.4K 766 8
                                    


Edit + Beta: Nhọ

Cha mẹ Phó thấy Phó Nghị bước đi vội vàng ra từ phòng ngủ, mặt đầy hồng quang, thần sắc thiết đủ, liền biết con trai là cực thích người con dâu này, hai vợ chồng già yên tân, hai vị lão nhân gia lòng căng như dây đàn rốt cuộc cũng bỏ vào trong bụng được rồi.

Phó Nghị đỏ mặt dưới ánh mắt hài hước của cô gái bán thuốc, mua hai hộp thuốc mỡ dành cho nơi riêng tư của nữ vội vàng mà về nhà. Lại đến bưng đồ ăn còn ấm trong nồi, đem vào phòng, tiểu cô nương nghe được tiếng bước chân, mắt to lấp la lấp lánh mà nhìn phía hắn, ngoan ngoãn đáng yêu đến không chịu được. Trong lòng người đàn ông đã mềm đến rối tinh rối mù, tiếng nói cũng không tự giác ôn nhu đến không được: "Bảo bối ngoan, đã đói bụng rồi đi, trước ăn một chút a, ngoan, anh thoa thuốc mỡ cho em." Phó Nghị nâng tiểu cô nương dậy, cầm lấy muỗng cơm từng ngụm đút vào miệng anh đào nhỏ khẽ mở, tiểu cô nương thẳng lăng lăng nhìn hắn, lúc nhai nuốt khuôn mặt phình phình giống như sóc con, người đàn ông đột nhiên liền sinh ra một loại ý nghĩ kỳ quái là mình đang nuôi con gái,nỗ lực áp ý niệm đó xuống, lại không chịu được, bàn tay to dùng sức xoa xoa đầu cô, cúi đầu thân hôn lên gương mặt cô.

Mị Sắc đôi mắt sáng ngời, cười duyên nhào vào lòng ngực người đàn ông, nhỏ giọng nói: "Không ăn, ăn không vô nữa ~" cánh tay nam nhân buộc chặt, "Được, vậy thì không ăn, ngoan ngoãn, anh thoa thuốc cho em." Cô gái xấu hổ hồng khuôn mặt, ngượng ngùng mà khép hai chân lại, "Không, không thoa, không đau, lúc trước em.... Lúc trước em đùa anh thôi..... Anh.... Anh nói cho em trước, anh có phải hay không sau khi nghỉ phép kết hôn xong phải về lại bộ đội?"

Người đàn ông nghe vậy thấp thấp thở dài, thanh âm lộ ra chút chua xót, " n, nghỉ kết hôn xong ..... Lập tức liền trở về..." Câu này nói ra vô cùng gian nan, thì ra sau khi có vướng bận, ly biệt là việc thống khổ như thế, hai người tuy không ở chung lâu lắm, mình tuy không muốn thừa nhận, chính là trong lòng  tràn đầy lưu luyến nồng đậm cùng không buông tha. Vợ nhỏ kiều kiều mềm mại như vậy, mình như thế nào có thể yên tâm để cô một mình ở lại trong nhà, vạn nhất trong thôn có người khi dễ cô thì làm sao bây giờ, vạn nhất có lưu manh thấy cô xinh đẹp trong nhà lại không có đàn ông, chiếm tiện nghi cô thì làm sao bây giờ, vạn nhất.... Càng nghĩ càng nghiêm trọng, cơ hồ sắp ngồi không yên.

Cô gái nhỏ đột nhiên lại mở miệng, "Em.... Em luyến tiếc anh.... Anh.... Không cho anh đi đâu.... Ô ô..." Biết rõ là vô cớ gây sợ mà nói, Phó Nghị lại thật muốn nếu mình không đi, hai người ở nhà sinh hoạt, lại có một đứa con nhỏ,  cuộc sống gia đình có bao nhiêu hạnh phúc a, không trả lời câu nói non nớt của cô, chỉ có thể yên lặng nắm chặt cánh tay đang ôm lấy của cô.

"Kia! Nếu không! Nếu không em theo anh đi bộ đội đi! Người nhà không phải có thể tuỳ quân sao?! Được không?" Khuôn mặt nhỏ nâng lên, thần sắc nghiêm túc, đôi mắt chờ mong, ngực nam nhân nóng lên, trái tim oanh sụp xuống, kích động đến nói chuyện cũng có chút đứt quãng, "Thật sự sao! Em nguyện ý đi bộ đội cùng anh? Hoàn cảnh bộ đội không có tốt như vậy, em thật sự..... Em thật sự nguyện ý sao?"

"Đương nhiên rồi, nếu không, nếu không người ta chính là ở nhà một mình cô đơn lắm nha, lại nói, em, em nhớ anh nhiều nha..." Nửa câu sau nói cực nhỏ, còn bị nam nhân thính lực siêu cấp nghe được vào tai, liệt miệng không khỏi bắt đầu cười ngây ngô. "Ba mẹ ở nhà có thể sao, không ai chiếu cố, có phải hay không không tốt lắm nha ~" nam nhân trìu mến sờ sờ đầu nhỏ cô, "Không có việc gì, thân thể bọn họ khá tốt, mỗi kỳ nghỉ chúng ta đều trở về thăm họ, qua mấy năm nữa anh xuất ngũ, lại về nhà cùng nhau chăm lo họ." Cô gái thấy người đàn ông đồng ý, lập tức bắt đầu làm nũng bán manh, "Hì hì, vậy là tốt rồi, anh, anh không bỏ được em! Vẫn luôn đi theo anh! Anh không được phiền em, càng không được bắt nạt em ~"

[Hoàn][EDIT-H][Mau Xuyên - Hệ thống] Mị Sắc - Hoa Hảo Nguyệt ViênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ