TG5: Chương 3: (Hơi H):

10.8K 394 18
                                    


Edit: Nhọ

Mị Sắc nhấp từng ngụm nước đường đỏ trong ly sứ, đôi mắt đào hoa ngập nước nhấp nháy: "Phu quân, làm sao bây giờ đây? Ta giống như không còn nhớ gì cả." Sau khi kêu phu quân tựa như có chút thẹn thùng, khuôn mặt trắng nõn dần nhiễm chút sắc đỏ ngọt ngào.

Kỳ Dũng đang ngồi trên giường đất an an tĩnh tĩnh mà làm một tượng gỗ, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên vẻ kinh sợ: "Cô nương, ngươi... Ngươi nói cái gì?!"

"Người ta không nhớ được chuyện gì trước kia nữa." Mị Sắc uỷ khuất nhỏ giọng lẩm bẩm, như là đột nhiên nghĩ đến điều gì, nàng tiến lên gắt gao mà ôm lấy một cánh tay Kỳ Dũng, loạng choạng làm nũng: "Dù sao ta chỉ biết ngươi là phu quân của ta, những chuyện khác đều quên hết, phu quân ~~~ ngươi sẽ không vì chuyện này mà ghét bỏ ta đúng không?"

Nàng khẩn trương mà nhăn lại chóp mũi thanh tú, giống như sóc con nhỏ sợ hãi bị vứt bỏ, thật cẩn thận mà quan sát vẻ mặt hắn, sợ hắn lộ ra một chút biểu cảm không kiên nhẫn.

Bệnh tình của cô nương này hình như cũng không phải nghiệm trọng lắm a...

Từng tiếng kêu phu quân ngọt nị làm cả thân mình Kỳ Dũng tê dại, trong lòng như bị mèo nhỏ cào cào, trong đầu lại phảng phất như có pháo hoa nổ tung sáng lạn đến cực điểm, làm hắn hoảng hốt đến mức thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.

Kỳ Dũng nỗ lực cưỡng bách mình xem nhẹ xúc cảm mềm mại khi bộ ngực của thiếu nữ đè lên cánh tay hắn, không biết nên nói như thế nào mới tốt, hắn đành phải dỗ dành nàng: "Ừ... Mệt mỏi rồi đúng không, ngươi đi ngủ trước đi, chờ ngươi tỉnh lại chúng ta nói tiếp."

Tiểu cô nương lập tức trở lại trong chăn, chỉ lộ ra cặp mắt to nhìn hắn, ngoan ngoãn vô cùng: "Vậy ngươi không được đi nha ~ lúc tỉnh không nhìn thấy ngươi ta sẽ sợ hãi ~" tay nhỏ gắt gao giữ chặt cổ tay áo hắn nắm vào lòng bàn tay, lúc này mới lưu luyến mà nhắm hai mắt lại.

Kỳ Dũng đi cũng không được, đành phải ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm gương mặt khi ngủ của nàng, phát ngốc cả buổi trưa.

Mị Sắc ngủ một giấc đến tối, sau khi bị đói tỉnh liền được cho ăn một chén cháo ngon lành, nàng lại mỹ mãn mà nằm trở lại giường đất.

Kỳ Dũng vẫn còn đang đấu tranh tư tưởng, không chịu lệ giường đất, tiểu cô nương lại không muốn nghe theo: "Phu quân ~~ ngươi lại sao còn chưa chịu lệ ngủ? Đã trễ lắm rồi! Chúng ta nhanh nghỉ ngơi đi!"

Nam nhân đang dọn ghế tức khắc cứng đờ người, lắp bắp nói lại một câu: "Ngươi, ngươi ngủ trước đi, ta chưa buồn ngủ, đợi lát nữa..." Lời còn chưa nói xong, hắn đã bị tiểu cô nương bổ nhào vào trước người đánh gãy.

Hai tay nhỏ linh hoạt mà chui vào tay áo rũ xuống của hắn, tinh tế vuốt ve vết chai ở lòng bàn tay hắn, lại như đang vuốt ve trái tim đang điên cuồng nhảy lên của hắn, làm hắn không còn chút sức lực chống cự: "Không được ~~ bây giờ đi ngủ đi ~~ người ta ngủ một mình không được a ~ phu quân tốt nhất ~ phu quân ngủ cùng ta đi ~"

Mị Sắc lôi kéo hắn tiến vào ổ chăn còn ấm áp, bản thân lại ngồi ở sườn, hoàn toàn không xem hắn là người ngoài, một chút cũng không kiêng dè mà cởi áo váy trên người xuống.

[Hoàn][EDIT-H][Mau Xuyên - Hệ thống] Mị Sắc - Hoa Hảo Nguyệt ViênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ