40. Máy bay giấy (4)

37 1 0
                                    

Chương 40 : Máy bay giấy (4)

     Anh ta mang theo mùi hương của cô trở lại thủ đô âm nhạc xinh đẹp này. Những người trẻ tuổi xăm mình, mặc quần áo những năm 1950 hát những bài hát của Elvis Presley, lúc anh ta đi ngang qua có ném mấy tờ giấy bạc vào chiếc mũ trên mặt đất.

     Rất hiếm khi có thời gian rỗi rãi như vậy, càng khó có được chính là trong thời gian nhàn hạ lại có thể có tâm tình vui vẻ. Anh ta bước nhanh vào căn nhà đầu phố. Căn nhà kia rất quen thuộc, bên ngoài không có sự khác biệt quá lớn so với những căn nhà khác, nhưng cho dù là sân trước hay sân sau đều có đủ loại cây xa cúc, còn có một số cây xanh khác. Người đi ngang qua cũng phải nhìn vài lần.

     Dưới ánh mắt hâm mộ và tò mò của người qua đường, anh ta bước trên con đường rải đá trước phòng khách.

     Lê Tường vẫn chờ ở phòng khách, thấy Đường Nhất Đình mang theo nét cười đầy mặt trở về thì hơi sửng sốt. Rất lâu rồi ông ta chưa từng thấy anh nở nụ cười khoan khoái như thế.

     Không đợi ông ta mở miệng, Đường Nhất Đình hỏi: “Nó đâu?”

     “Trong phòng cậu ấy.”

     “Tốt.”

     Đường Nhất Đình đang muốn đi lên lầu thì Lê Tường gọi anh ta lại:“Tiên sinh Trầm Trùng Dương đã đến, đang ở phòng khách nghỉ ngơi.”

     “À, sớm vậy sao. Trước cứ để hắn nghỉ ngơi đi.”

     Anh ta nói xong, biến mất ở chỗ rẽ cầu thang.

     Ánh mặt trời chiếu sáng khắp phòng, Đường Nhất Đường đang dựa vào cửa sổ đọc sách. Anh mặc áo ngủ màu đen, trong nền trắng là một sự tồn tại vô cùng trang nghiêm. Hơn nữa trong tay anh đang cầm là một quyển kinh Phật.

     Đường Nhất Đình gõ gõ cửa phòng, cười hỏi: “Em đeo trên cổ thập tự giá, nhưng lại đọc kinh Phật?”

     Đường Nhất Đường khép sách lại, ngẫu nhiên nói: “Hiểu về sự khác nhau của tín ngưỡng, mới biết được bản thân thật sự cần là cái gì.”

     “Không phải em cần người đàn bà kia sao?”

     Đường Nhất Đình dựng cổ áo sơ mi, đi đến bên cạnh Đường Nhất Đường, nghiêng cổ nói: “Xem này, đây là cô ta lưu lại.”

     Trên cổ anh ta có một vết màu hồng, một nửa bại lộ dưới ánh mặt trời, một nửa che giấu trong bóng râm.

     Cổ bị tắc nghẹn khó hít thở, Đường Nhất Đình cười, khó khăn nói: “Em, rốt cuộc cũng bị…… Chọc giận.”

     “Vì sao anh lại muốn dụ dỗ cô ấy!” Đường Nhất Đường phẫn nộ hô.

     “Là ngược lại, là cô ta, dụ dỗ anh.”

Một Đường Đau, Một Đường YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ