☆Cái ôm thứ năm☆

1K 101 26
                                    

Bởi vì bữa tiệc ngày hôm qua kéo dài cho đến tối muộn, nên Vương Nguyên khi về đến nhà thì sau khi rửa mặt một cái liền quăng mình lên giường đi ngủ.

Thể loại tổ chức một bữa tiệc cho một đám người nổi tiếng, kẻ giàu có gặp nhau ăn uống chơi bời cho đã lại gắn mác là từ thiện này, thật sự rất biết cách vắt kiệt sức của một người.

Dù sao ngày hôm nay Vương Nguyên cũng không có lịch trình nào, cậu hiếm khi mà buông thả cho bản thân mình ngủ một giấc thật dài và nếu không phải tiếng chuông cửa cùng với tiếng bụng réo ầm ĩ của mình, thì Vương Nguyên cũng sẽ chẳng chịu rời giường.

Trợ lý và người đại diện đều được lưu mã vân tay ở ổ khóa nhà cậu, còn bạn bè của cậu thì không nhiều, họ còn bề bộn nhiều công việc của họ nữa, vậy cho nên tiếng chuông cửa cứ kêu lên như vầy thì chắc chắn là một ai đó đến tìm cậu rồi.

Vương Nguyên ngốc ngốc mà mở to mắt định thần một lát, mất nửa ngày mới ngồi dậy được. Cả người cậu đều đau nhức, cậu chậm chạp rời khỏi giường đi chân trần giẫm lên quần áo bị cậu vứt lung tung ở dưới sàn một đường đi thẳng tới cửa ra vào.

Mơ mơ màng màng mà giẫm lên một cái nút áo khiến cho Vương Nguyên không thể rên một tiếng, cậu nhíu mi nhìn chiếc áo sơ mi màu trắng nằm ở dưới sàn, thầm nghĩ có lẽ hôm nay phải làm phiền dì giúp việc đến dọn dẹp nhà rồi.

Vương Tuấn Khải cầm chiếc quần đùi của Vương Nguyên đứng ở ngoài cửa, trong lúc chờ Vương Nguyên mở cửa thì anh đang điều chỉnh lại nhịp tim cứ đang đập 'Thình thịch' ngày một nhanh của mình. Đứng thẳng lưng thì trông rất ngốc, nếu chéo chân thì trông chẳng đứng đắn, Vương ảnh đế cứ thế mà loay hoay trước cửa nhà Vương Nguyên gần nửa ngày trời.

Anh trân quý đưa tay lên sờ sờ chiếc quần đùi có hình dễ thương kia.

Vốn dĩ anh định giấu đi rồi, nhưng ngẫm kĩ lại thì ngày thường anh khó có cơ hội tiếp cận được Vương Nguyên và đây chính là cơ hội tốt, anh làm sao có thể dễ dàng buông tha cơ hội này! Đành phải chịu khổ tạm biệt chiếc quần đùi này thôi.

Dù sao cũng còn nhiều thời gian mà, một ngày nào đó, Vương Nguyên cùng quần đùi của em ấy đều sẽ thuộc về anh mà thôi ha ha ha ha.....

Vương ảnh đế chính là người trừ những lúc diễn trên phim trường ra thì anh luôn không thể kiềm được biểu tình của mình. Trong lòng yy đủ thứ, khóe miệng cũng sẽ cong lên theo.

Cho nên khi Vương Nguyên mở cửa ra liền thấy được hình ảnh ảnh đế độc tài trong truyền thuyết..... Đang mỉm cười, một nụ cười vô cùng ngu ngốc.

Cậu đi nhầm vào phim trường nào rồi sao...

Vương Nguyên lập tức đóng cửa lại, suy nghĩ vài giây cảm thấy hình như có gì không đúng ở đây liền mở cửa ra lại.

Đừng nói đây là ảo giác nha.

Vương Tuấn Khải lúc này vội vàng đã thu lại hết tiết tháo của mình. Anh lập tức biến đổi khuôn mặt, trở về trạng thái lạnh lùng, nói: "Hôm qua quần đùi của em rơi xuống nhà tôi." Vương Tuấn Khải đưa chiếc quần đùi trong tay mình ra trước mặt Vương Nguyên, bày ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt. Cũng chẳng biết diễn cho ai coi.

[Trans] [Khải Nguyên] Ôm em vào lòng (HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ