Chương 26

380 42 1
                                    

Lâm Gia kinh ngạc xoay người, "Cậu không cùng tớ đi vào sao? Không phải cậu đã nói..." Ngừng nói, viền mắt cậu đỏ bừng nhìn Khương Xá, "Cậu chưa từng có ý định cùng tớ quay về."

"Quay về đi", "Chúng ta quay về đi", chỉ là hơn thua nhau hai chữ mà lại như cách cả ngàn sông vạn núi. Cậu không chú ý rằng Khương Xá chưa từng nói qua hai chữ "chúng ta".

Lâm Gia hốt hoảng bước đi, cửa đã đóng lại, ngăn cách cậu cùng Khương Xá. Cậu nắm chặt lấy thanh cửa, hướng về phía trước muốn nắm lấy quần áo Khương Xá. Khương Xá lui về sau một bước, con mắt sâu thẳm lẳng lặng nhìn cậu, viền mắt ửng hồng, dù vậy, hắn vẫn không bước lên trước nửa bước, hắn dời ánh mắt, quan sát tòa cô nhi viện trước mặt.

Đây là loại cửa tự động, qua một đoạn thời gian liền tự động đóng lại, chỉ cao đến thắt lưng. Quản lý có lẽ vì quá mức khiếp sợ mà quên nhắc nhở bảo vệ nhất định phải giữ bọn họ lại, thực tế Lâm Gia chỉ cần lấy tay chống thanh sắt phía trên liền có thể nhảy qua, rất đơn giản, nhưng khi cậu nhìn thấy ánh mắt Khương Xá liền quên hết.

Một ánh mắt quen thuộc.

Đêm ấy lúc bọn họ rời, hắn cũng dùng ánh mắt như thế nhìn cô nhi viện đang bị lửa lớn nuốt chửng. Trong mắt của hắn không có ánh sao, không có Lâm Gia, nhìn kiến trúc trước mắt, trong ánh mắt là tối tăm lạnh lẽo cùng với quyết tâm cắt đứt, nghĩ cũng từng chưa nghĩ qua chính cậu thế mà lại có ngày lại gặp được ánh mắt này của hắn.

Mây đen tầng tầng lớp lớp kéo đến phía chân trời, đất trời tối tăm, tòa nhà giam này như con thú dữ, giương nanh múa vuốt cắn nuốt ánh sáng.

Ánh mắt của hắn chầm chậm dừng trên người Lâm Gia, ánh mắt tối tăm không rõ, "Lâm Gia, tớ chưa từng nghĩ tới rằng sẽ quay về."

Đáy lòng phảng phất như có một cái chuông lớn hung hăng mà gõ một cái, hoàn toàn làm vỡ nát mộng đẹp của Lâm Gia. Cả người cậu phát lạnh, chỉ biết nhìn Khương Xá, há miệng, âm thanh kẹt ở trong cổ họng, cái gì cũng không nói ra được.

Sau đó cậu nghe thấy Khương Xá nói: "Đem tiền đưa cho dì quản lý, cậu hãy nói với bà ta là tớ ép cậu đi theo, sau đó bà ta sẽ tới bắt tớ, nói cho bà ấy biết địa chỉ chỗ đó, vậy cậu nên..."

"Cậu đang nói gì thế?" Lâm Gia hét lên cắt ngang lời hắn, khiếp sợ nhìn hắn, cả người phát run, viền mắt đỏ ửng như muốn khóc, "Cậu muốn tớ bán đứng cậu? Cậu muốn tớ đổ oan cho cậu? A Xá, cậu rốt cuộc đang nói cái gì?" Cậu nở một nụ cười khó coi, nhón chân cố gắng níu lấy quần áo của hắn, " Tại sao cậu không chịu quay về? Bên ngoài có gì tốt, chúng ta đã sống ở đây mười mấy năm, cậu..."

Cậu cuối cùng cũng đụng tới vạt áo Khương Xá, duy trì tư thế không được tự nhiên này gắt gao không chịu buông tay.

Khương Xá bị cậu lôi kéo bước về phía trước vài bước, Lâm Gia ngẩng đầu lên, muốn tỉ mỉ xem mặt Khương Xá, muốn hỏi hắn tại sao lại đi, nhưng mà lời nói ra lại là: "Cậu muốn tách tớ ra sao?"

Vừa dứt lời, cậu cuối cùng cũng thấy rõ mắt Khương Xá.

Đôi mắt thất vọng khổ sở nhìn chăm chú vào cậu, lập tức Khương Xá lắc đầu một cái, nắm chặt bàn tay đang níu vạt áo hắn của Lâm Gia, "Lâm Gia, tớ không muốn cùng cậu tách ra, tớ cũng không muốn miễn cưỡng cậu bất cứ chuyện gì, thế nhưng cậu biết không, ngày đó rời khỏi, tớ chỉ muốn đi không trở về, dù như thế nào cũng sẽ không quay trở về."

Trà Cam - Sơn U Đại Khả ÁiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ