#13

270 31 9
                                    

"Chị chính thức theo đuổi em!"

"..."

"Em được quyền giữ im lặng cho đến khi em chấp nhận chị nhưng em không có quyền từ chối đâu!"

Câu chuyện đùa được Yongsun thốt ra với vẻ vô cùng chân thật ấy đã làm Wheein băn khoăn mấy ngày liền. Cô có cảm tưởng mình chưa dứt khỏi cơn say cũ. Hơi men vẫn còn chếnh choáng và tâm trí cô đang lơ lửng ở một tầng không nào đấy, nơi mà sự phân biệt rạch ròi bị xóa mờ, sẽ không có đúng hoặc sai, cũng sẽ không có yêu hoặc hận.

Người chuộng cảm giác an toàn luôn yêu thích những gì thuộc về nguyên bản, không lẫn tạp, không biến đổi. Wheein ghét cảm giác không chắc chắn nhiều như cách cô ghét Dale "biến tấu" quá nhiều hương vị trong ly rượu của mình. Nhắc đến lại phiền, thằng bé cứ hỏi mãi về một noona-tên-Yongsun-của-buổi-tối-hôm-ấy trong khi Wheein tìm đến quán bar là hòng mượn cớ để quên khuấy con người ấy đi. 

Một người cố tránh còn một người cố đuổi theo hóa ra chính là cảm giác này - có vài khoảnh khắc trong ngày, khi Wheein cho rằng cô tạm quên đi câu chuyện đùa vẩn vơ kia thì y như rằng sẽ nhận được tin nhắn từ Yongsun. Từ chối, hai chữ này nghĩ đến thì dễ nhưng để thốt nên thành lời sao thật khó. Cô chần chừ vì điều gì? Vì lưu luyến đoạn tình cảm dang dở thuở xưa? Nếu chỉ là câu chuyện giằng xé giữa con tim và lí trí như phim ảnh hay nhắc đến thì trong lòng Wheein đã không cần mâu thuẫn đến vậy. Có chăng Wheein thừa hiểu cả con tim lẫn lí trí của mình lựa chọn ai, song lại không đủ can đảm để thừa nhận. Bởi quá khứ đã đâm cô một nhát chí mạng, để hiện tại vẫn bị vết thương ấy hành hạ và nói không chừng thì sự đau đớn ấy còn dai dẳng đến tương lai. Có điều hẳn Wheein chưa nhận ra, thế giới riêng của cô đã mặc cho ai đó chen chân vào từ lúc nào. Tự bao giờ, tình cảm của cô dành cho chị đã không thể gọi tên chỉ bằng một chữ hận hay yêu. Đơn giản rằng, định mệnh đâu phải muốn là tránh được.

---

"Tôi có việc cần gặp Kim Yongsun, phiền cô." Wheein đẩy nhẹ gọng kính mở lời. Cô chưa từng nghĩ có ngày cô phải tìm gặp Yongsun, còn là ngay tại tòa nhà nơi cả hai gặp lại nhau lần đầu tiên. Nghĩ đến liền cảm thấy ấm ức nhưng vì công việc nên đành nhắm mắt cho qua.

"Xin hỏi cô có hẹn trước không?" Cô thư kí kiểm tra nhanh lịch công tác rồi ngẩng lên hỏi Wheein. Dáng vẻ này thoạt nhìn không quen mắt. Đối tác của giám đốc Kim thể nào cũng sẽ diện âu phục, chẳng ai mặc denim và khoác blazer cả.

"Không có." Wheein hơi mất kiên nhẫn. Lúc trước giám đốc của cô hằng ngày đều mè nheo tôi đòi cơm đấy nhé! Thế mà bây giờ muốn gặp lại khó hơn gặp thanh tra cảnh sát.

"Nếu cô không có hẹn trước thì không thể gặp đâu ạ. Lịch công tác hôm nay của giám đốc Kim đã kín hết rồi. Xin lỗi cô."

"Gì chứ! Cô hãy nói với Kim Yongsun rằng Jung Wheein tìm cô ấy!" Wheein hịt mũi ra chiều tức giận.

"Vậy cô hãy chờ một lát nhé." Ơ, không chỉ một mà tận hai lần cô gái này gọi thẳng họ tên giám đốc mà chẳng dùng kính ngữ gì cả.

Chốc lát sau cuộc gọi ngắn, cô thư kí hướng dẫn Wheein đến phòng làm việc của Yongsun.

Cốc cốc.

[WHEESUN] MỘT LẦN NÀO CHO TÔI GẶP LẠI EMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ