Ngô Thế Huân hơi hơi nhíu mi.
Lâm Duẫn Nhi thu hồi tay, nhịn không được trêu chọc, "Ngô Thế Huân, anh hiện tại so với trước kia ôn nhu hơn nhiều."
Ngô Thế Huân giương mắt nhìn cô, "Cho nên? Thích sao?"
Lâm Duẫn Nhi ngơ ngẩn nhìn anh.
Bỗng nhiên anh cúi xuống cách cô rất gần. Lâm Duẫn Nhi sợ tới mức lùi dần về phía sau, trở tay chống ở trên giường, khống chế thân thể mới không ngã quỵ xuống.
Ngô Thế Huân dựa ngày một gần, Lâm Duẫn Nhi cảnh giác nhìn anh, "Anh muốn làm gì?"
Ngô Thế Huân không đáp, tiếp tục tiến tới gần, Lâm Duẫn Nhi lui không thể lui hơn nữa, khuỷu tay mềm nhũn, cả người liền ngã xuống giường.
Ngô Thế Huân cúi người, đôi tay chống ở hai bên Lâm Duẫn Nhi, khóe miệng cong cong, cách môi cô rất gần, cơ hồ muốn dán lại cùng nhau, "Lâm Duẫn Nhi, em đây là..... Ám chỉ tôi?"
""Ám chỉ cái em gái anh!" Lâm Duẫn Nhi bực tức, như thế nào liền nằm trên giường!!!
Cô đẩy anh, "Ngô Thế Huân, anh đứng dậy!"Ngô Thế Huân không nhúc nhích, ngược lại càng đến gần cô, môi lạnh lẽo đảo qua chóp mũi cô.
Vừa ngứa vừa lạnh, Lâm Duẫn Nhi không chịu được mà run một chút, ngón tay nhẹ nhàng bắt được ga trải giường.
Ngô Thế Huân trong mắt mang theo cười, nhìn cô nói: "Lâm Duẫn Nhi, chúng ta cũng đều ngủ qua, không bằng, thử xem như thế nào?"
Lâm Duẫn Nhi trong lòng đột nhiên nhảy dựng, "Thử...... Thử cái gì?"
"Thử xem, có thể hay không."
Lâm Duẫn Nhi khiếp sợ nhìn anh. Anh nói lời này, là có ý tứ gì? Anh muốn cùng cô ở bên nhau hay sao? Không phải giả kết hôn sao? Anh không phải chán ghét cô sao?
Ngô Thế Huân thấy cô nửa ngày không phản ứng, trong lòng cũng có chút khẩn trương, lại nói: "Tôi chạm vào em, phải chịu trách nhiệm với em."
Trách nhiệm?
Lâm Duẫn Nhi trong lòng cười lạnh một tiếng, mong đợi một khắc liền tiêu tán, cô dùng sức đẩy anh ra, xoay người xuống giường, "Lên giường liền phải chịu trách nhiệm, Ngô tiên sinh muốn chịu trách nhiệm không ít đâu."
Ngô Thế Huân hơi hơi nhíu mi, "Không nhiều lắm, chỉ mình em mà thôi."
Lâm Duẫn Nhi hơi giật mình, quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt dò xét hỏi: "Không có tiểu tình nhân?"
"Em cảm thấy tôi là cái loại này sẽ tùy tiện cùng phụ nữ lên giường hay sao? Lâm Duẫn Nhi, em không tin tôi, cũng nên tin tưởng chính ánh mắt của em đi?"
Lâm Duẫn Nhi trên mặt hiện lên một tia chua xót, "Em không tin ánh mắt em, nếu thật tinh mắt, trước kia cũng sẽ không coi trọng anh."
Không coi trọng nam nhân không có trái tim.
Cô nói xong, cất bước đi ra ngoài. Bàn tay gắt gao nắm chặt, trong lòng có cái thanh âm: Nói dối nói dối! Thế hôm buổi sáng đó chẳng lẽ lại là giả?
Lâm Duẫn Nhi mới vừa xuống lầu, Lâm Vân liền vẫy tay gọi cô, "Duẫn Nhi bôi thuốc xong chưa?"
Lâm Duẫn Nhi cười trả lời, "Rồi ạ."
BẠN ĐANG ĐỌC
[SEYOON] Thích Em Như Thế
Fiction généraleSau một đêm nổi tiếng, Lâm Duẫn Nhi cô đã bị phóng viên ép hỏi rằng: "Lâm tiểu thư, trên mạng đều nói rằng cô được đại gia bao nuôi, xin hỏi cô có suy nghĩ gì về việc này?" Lâm Duẫn Nhi: "Tôi không có gì để nói" Phóng viên: "Vậy là cô thừa nhận có v...