Bệnh viện.
Lâm Duẫn Nhi tỉnh lại sau khi hôn mê, mở mắt ra, Mạc Thi và Tống Hi đều ở bên cạnh giường.
Cô nhìn thấy hai người, ý thức dần dần rõ ràng, trước mắt lại hiện ra một đàm khói đen cuồn cuộn, tim bỗng dưng đau nhói, nước mắt dâng lên.
"Thế Huân... Ngô Thế Huân đâu?" Cô vừa khóc vừa vùng vẫy muốn ngồi dậy.
Trên tay cô vẫn đang truyền nước, Mạc Thi sợ cô động tới kim tiêm, vội vàng đè cô lại nói: "Cô đừng cử động! Anh ấy khỏe mạnh, không có chuyện gì, không có chuyện gì..."
Lâm Duẫn Nhi bỗng trợn tròn mắt.
Vậy thi thể kia...
Mạc Thi dường như đoán được cô đang nghĩ gì, nói: "Người chết không phải anh ấy, là một thuộc hạ của Tô Ứng Thâm."
Lúc đó Tô Ứng Thâm nhốt Ngô Thế Huân ở trong phòng, một thuộc hạ của hắn ta cũng bị nhốt lại bên trong.
"Vậy anh ấy đâu?" Gần như vừa từ địa ngục trở lại thiên đường, Lâm Duẫn Nhi kích động không kìm được nước mắt.
"Đang phối hợp với cảnh sát làm điều tra, sẽ trở lại ngay. Cô đừng lo lắng, hiện tại cô còn mang theo em bé, tâm trạng vạn lần không thể kích động."
Lâm Duẫn Nhi nhìn cô ấy, viền mắt đỏ ửng, viên đá đè nặng trong lòng rốt cục cũng có thể đặt xuống.
Cô nằm trên giường, Mạc Thi vừa giúp cô kéo chăn vừa thở dài, "Hai người đúng là không dễ dàng gì."
Tống Hi nói: "Muốn làm người tốt luôn gặp nhiều gian nan mà."
Lâm Duẫn Nhi nhìn lên trần nhà không nói gì, trong lòng chỉ muốn Ngô Thế Huân không xảy ra chuyện gì, không sao là tốt rồi...
- ---------
Ban ngày Lâm Duẫn Nhi đúng là bị dọa sợ, khi tỉnh lại biết Ngô Thế Huân không có chuyện gì thì nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại lần nữa đã là hơn ba giờ sáng, mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện.
Lâm Duẫn Nhi mơ màng mở mắt ra, nghiêng đầu liền nhìn thấy Ngô Thế Huân đang đứng trước cửa sổ nói chuyện điện thoại. Anh mặc áo sơ mi trắng, bóng người vẫn thẳng tắp. Anh nói chuyện điện thoại rất nhỏ, đại khái là sợ đánh thức cô.
Lâm Duẫn Nhi yên lặng nhìn anh, cũng không quấy rầy.
Một lúc sau, cuối cùng Ngô Thế Huân cũng cúp máy, quay đầu lại liền thấy Lâm Duẫn Nhi đang mở to mắt nhìn anh.
Anh cũng nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên thành nụ cười. Anh đi tới, dịu dàng vuốt tóc cô, "Ngủ ngon không?"
Lâm Duẫn Nhi gật đầu, cẩn thận cầm tay anh, "Thế Huân, anh làm em sợ muốn chết."
Trong mắt anh tràn ngập sự hổ thẹn, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, "Xin lỗi em, Duẫn Nhi, đã khiến em lo lắng rồi."
Cô lắc đầu, chỉ là vô cùng vui mừng, "Anh không xảy ra chuyện gì là tốt rồi." Lại hỏi: "Sao anh trốn ra được? Rõ ràng nơi đó bốc cháy, còn có một người chết."
BẠN ĐANG ĐỌC
[SEYOON] Thích Em Như Thế
Genel KurguSau một đêm nổi tiếng, Lâm Duẫn Nhi cô đã bị phóng viên ép hỏi rằng: "Lâm tiểu thư, trên mạng đều nói rằng cô được đại gia bao nuôi, xin hỏi cô có suy nghĩ gì về việc này?" Lâm Duẫn Nhi: "Tôi không có gì để nói" Phóng viên: "Vậy là cô thừa nhận có v...