Trên đường tới nhà ăn, Lâm Duẫn Nhi kéo tay Ngô Thế Huân, đặc biệt tò mò hỏi: "Nhà ăn ở đây có ngon không? Có phải cái gì cũng có không anh?"
"Chắc chắn, trước đây anh đều ăn ở đây." Lúc trước Lâm Duẫn Nhi không mang cơm cho anh, Ngô Thế Huân hầu như đều ăn ở đây, hương vị rất tốt.
"Có món em thích không?" Lâm Duẫn Nhi nháy đôi mắt nhìn Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân cong môi cười một chút, "Thịt bò xào ớt?"
Lâm Duẫn Nhi thật ra muốn thử anh, không nghĩ tới anh dễ dàng trả lời như vậy, cô càng nắm chặt tay Ngô Thế Huân, "Ngô Thế Huân, anh thật hiểu em."
Năm đó cô liều mạng theo đuổi Ngô Thế Huân, anh lại một mực trốn tránh cô. Nói thực ra, khi đó có chút oán hận anh. Cũng không nghĩ tới, người đàn ông này lại hai mặt như vậy, bên ngoài làm vẻ trốn tránh cô, nói cái gì mà dù 10 hay 20 năm cũng sẽ không thích cô, thâm tâm lại đem sở thích của cô nhớ kĩ. Biết cô thích uống sữa chua vị đào, biết cô thích ăn bánh bao Đường Kí, còn nhớ rõ cô thích thịt bò xào ớt......
Nhưng mấy năm nay, Lâm Duẫn Nhi cũng đã có chút quên sở thích của Ngô Thế Huân.
Hai người họ, một người nỗ lực để quên, một người ngày càng sâu đậm. Rõ ràng là không hợp nhau, cố gắng trốn chạy, cuối cùng lại vẫn là ở cùng nhau.
Lâm Duẫn Nhi nghiêng đầu nhìn Ngô Thế Huân, nhịn không được cười tủm tỉm khen một câu, "Ngô Thế Huân, anh thật đẹp trai."
Ngô Thế Huân nhướng mày cười, "A, chúc mừng em nha, tìm được người chồng đẹp như vậy."
Ngô Thế Huân nói một tiếng " chồng ", thật đơn giản, nhưng lại giống ngọn lửa mùa đông sưởi ấm cô. Trong lòng có chút thẹn thùng, cô lặng lẽ cúi đầu, khóe miệng không kiềm chế mà cong lên.
Ngô Thế Huân ngày thường là người rất nghiêm túc, nhân viên vừa yêu mến lại vừa lo sợ khi thấy anh. Mỗi lần Ngô Thế Huân tới nhà ăn ăn cơm, mọi người đều thật cẩn thận, lấy đồ ăn không dám lấy quá nhiều, trót lấy nhiều cũng cố gắng ăn cho bằng hết, sợ bị Ngô tổng nói là không tiết kiệm.
Khó được Ngô Thế Huân đã lâu không tới nhà ăn, tất cả mọi người đều thả lỏng, ở nhà ăn cao giọng nói giỡn. Không biết là ai thấy Ngô Thế Huân trước tiên, đứng thẳng sống lưng hô một tiếng, "Ngô tổng!"
Nhà ăn nháy mắt an tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng hô hấp của mỗi người.
Ngô Thế Huân nắm tay Lâm Duẫn Nhi tới bàn ăn, nghiêng đầu nhìn mọi người một cái, "Không cần ngạc nhiên. tiếp tục đi."
Ngô Thế Huân lên tiếng, mọi người mới dám ngồi xuống, nhưng cũng không thế nào dám đùa nói, toàn bộ nhà ăn vẫn như cũ, vô cùng an tĩnh.
Không khí đột nhiên trở nên có chút nghiêm túc, Lâm Duẫn Nhi nhìn Ngô Thế Huân cười, "Anh có phải quá nghiêm khắc không, tất cả mọi người đều rất sợ anh."
"Có sao?"
Lâm Duẫn Nhi nhìn Ngô Thế Huân, khóe miệng hơi cong. Cô bỗng nhiên nhớ tới thời điểm đi học, bất kể lúc nào, trên mặt anh chưa bao giờ có nụ cười thật tươi. Ở trong ấn tượng của cô, Ngô Thế Huân vẫn luôn không thế nào cười, vĩnh viễn là khuôn mặt nghiêm túc.
BẠN ĐANG ĐỌC
[SEYOON] Thích Em Như Thế
Ficção GeralSau một đêm nổi tiếng, Lâm Duẫn Nhi cô đã bị phóng viên ép hỏi rằng: "Lâm tiểu thư, trên mạng đều nói rằng cô được đại gia bao nuôi, xin hỏi cô có suy nghĩ gì về việc này?" Lâm Duẫn Nhi: "Tôi không có gì để nói" Phóng viên: "Vậy là cô thừa nhận có v...