Ngô Thế Huân vừa nói ra lời này, toàn thân đều căng thẳng, khẩn trương chờ Lâm Duẫn Nhi trả lời.
Nào biết, đợi nửa ngày, Lâm Duẫn Nhi lại không có chút phản ứng.
Ngô Thế Huân hơi hơi cau mày, cúi đầu nhìn, hóa ra Lâm Duẫn Nhi nằm trong ngực anh đã ngủ rồi.
Ngô Thế Huân trừng mắt nhìn cô, thái dương giật giật, nghiến răng nghiến lợi mà nói một câu, "Lâm Duẫn Nhi! Em là heo sao!"
Nghe thấy người nói chuyện, Lâm Duẫn Nhi hơi hé miệng, lông mi run rẩy, nhưng mắt vẫn không mở.
Ngô Thế Huân nhìn môi cô, hầu kết hơi giật giật, không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô, cắn nhẹ lên môi cô một cái.
"Ưm ——" Lâm Duẫn Nhi bị đau kêu một tiếng, trong lúc ngủ mơ màng giơ tay xoa môi.
Ngô Thế Huân cho rằng cô tỉnh, híp mắt nhìn cô. Cuối cùng, cô lại chỉ xoay người, trong miệng lẩm bẩm nói gì đó, tiếp tục ngủ.
Ngô Thế Huân một đêm không ngủ, thế mà nha đầu bên cạnh lại không tim không phổi ngủ
Hôm sau, Lâm Duẫn Nhi tỉnh ngủ, nhớ tới hôm qua, lại phát hiện mình đang được Ngô Thế Huân ôm trong ngực. Cô giơ hai tay đẩy anh ra, nhưng làm thế nào cũng không được. Cô tăng thêm sức, cố gắng nhấc hai tay Ngô Thế Huân niên ra.
Nhưng cánh tay Ngô Thế Huân như chiếc kìm ôm chặt cô, cô phí rất nhiều sức lực, nhưng cũng không nhấc nổi tay anh. Anh ôm cô trong ngực, thân thể hai người dính sát vào nhau.Lâm Duẫn Nhi không nhịn được mắng một câu, "Hạ lưu!"
Cô vừa dứt lời, Ngô Thế Huân liền tỉnh, xoay người một cái đặt cô dưới thân.
Lâm Duẫn Nhi giật mình trừng mắt nhìn anh, "Anh muốn làm gì?"
"Không phải mắng tôi là hạ lưu sao? Tôi tạo chứng cứ cho em?"
Lâm Duẫn Nhi sắc mặt thay đổi, trong lòng có chút sợ hãi, "Anh tránh ra, mau tránh ra!"
Ngô Thế Huân đè cô thật nặng, không thể thoát ra cũng không thể cử động.
Lâm Duẫn Nhi trong lòng hoảng hốt. Sợ hãi có, thẹn thùng có, nhiều nhất vẫn là phẫn nộ. Cô nhớ tới âm thanh trong văn phòng anh lần trước, không biết thế nào lại có sức lực lớn đến vậy, giơ cao đầu gối, huých vào nửa thân dưới của anh......
Ngô Thế Huân không kịp đề phòng, bị đau xoay người ngồi dậy, sắc mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi, "Lâm Duẫn Nhi, em định mưu sát chồng?"
Lâm Duẫn Nhi tiện tay vớ gối ném qua chỗ anh, thở phì phì từ trên giường xuống, chạy vọt vào phòng tắm.
Mười phút sau, Lâm Duẫn Nhi từ trong phòng tắm ra.
Ngô Thế Huân đã không còn trong phòng.
Vốn tưởng rằng anh đã đi rồi, nhanh chóng đi làm. Nào ngờ, vừa đi xuống lầu, lại thấy anh anh ngồi ở sô pha đọc báo.
Lâm Duẫn Nhi tò mò hỏi anh một câu, "Tại sao anh vẫn chưa đi?"
"Chờ em làm ăn sáng."
BẠN ĐANG ĐỌC
[SEYOON] Thích Em Như Thế
Ficção GeralSau một đêm nổi tiếng, Lâm Duẫn Nhi cô đã bị phóng viên ép hỏi rằng: "Lâm tiểu thư, trên mạng đều nói rằng cô được đại gia bao nuôi, xin hỏi cô có suy nghĩ gì về việc này?" Lâm Duẫn Nhi: "Tôi không có gì để nói" Phóng viên: "Vậy là cô thừa nhận có v...