Lúc Cố Minh Nguyệt bước chân vào phòng, khi ấy Thẩm Dung đang ngồi cạnh bàn học, hai chân bắt chéo, ung dung nhàn nhã nhìn cô vừa xuất hiện.
"Đóng cửa." Người đàn ông lời ít mà ý nhiều ngầm ra lệnh cho cô.
Cố Minh Nguyệt đứng ở cửa nghe vậy nhanh chóng nhìn quanh bốn phía một lượt, sau khi xác định không có ai, tay chân nhanh nhẹn đóng cửa vào , chần chờ một chút liền quyết đoán khóa cửa lại.
"Anh hai, đây là cơm hộp Tiểu Duyệt làm cho anh." Thiếu nữ mặc áo khoác lông dài tới mắt cá chân bước tới trước mặt người đàn ông, ánh mắt lộ vẻ chờ mong đưa túi giữ nhiệt trong tay cho hắn, sau đó cởi khăn quàng cổ dày che gần nửa khuôn mặt xuống, đặt trên bàn học.
Thẩm Dung cúi đầu nhìn hộp cơm trong tay, đôi mắt chợt loé qua một tia tán thưởng . Hắn biết rõ tay nghề nấu cơm của Cố Minh Nguyệt cao siêu tới cỡ nào, bởi vì có một khoảng thời gian ngắn lúc mới bắt đầu sống cùng một chỗ, cô thường xuyên làm đủ loại thức ăn ngon để lấy lòng hắn. Lúc đó hắn cảm thấy ăn ngon nên cũng ăn, nhưng cũng không tỏ vẻ gì khác, mối quan hệ căng thẳng của hai người cũng không bởi vì thế mà dịu bớt đi chút nào. Vì thế đại khái biết là dù có cố hết sức thì cũng không nhận được kết quả tốt gì, không đạt được hiệu quả như mong muốn, cho nên dần dần cô cũng không còn đến nhà bếp tỉ mỉ nấu nướng thức ăn vì hắn nữa.
Thẩm Dung thừa nhận rằng mình rất thích đồ ăn cô nấu , trước kia hắn chưa bao giờ biết rằng tay nghề nấu cơm của Cố Minh Nguyệt cũng có thể giống như khuốn mặt xinh đẹp ma mị kia của cô , cuốn hút rung động lòng người như vậy. Nhưng niềm kiêu hãnh của hắn không cho phép bản thân thất bại dưới dục vọng ăn uống như vậy, lại càng không cho phép mình nghiện thứ gì do Cố Minh Nguyệt làm ra, vì vậy hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ mở miệng yêu cầu Cố Minh Nguyệt xuống bếp làm đồ ăn cho mình.
"Cô biết thứ tôi muốn không phải là cái này." Ánh mắt mang theo vẻ dò xét của người đàn ông đảo trên người cô gái một lượt từ trên xuống dưới.
"Vâng, anh hai."Cố Minh Nguyệt thừa nhận rằng ánh mắt của Thẩm Dung thật giống như có lực xuyên thấu, cô cố gắng bỏ qua ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình của hắn, run run rẩy rẩy mà cởi áo khoác lông ra. Cơ thể xinh đẹp của thiếu nữ bị dải lụa đỏ buộc chặt hoàn toàn hiện ra trước mắt người đàn ông.
Da thịt trắng nõn của thiếu nữ bị một dải lụa màu đỏ tươi quấn quanh qua cổ, xong vòng ngược từ đằng sau ra tới trước ngực, quấn quanh bầu ngực đầy đặn, sau đó đan chéo lại quấn về cổ. Tiếp đó dải lụa từ cổ kéo thẳng xuống giữa hai đùi, che dấu đi hoa viên bí mật của thiếu nữ. Sau cùng dải lụa lại một lần nữa chạy trở lại lên trên, quấn vòng quanh ngực một vòng rồi kết thành nơ bướm xinh đẹp ở sau lưng.
Cố Minh Nguyệt bị gói lại giống như món quà tuyệt vời nhất trong trí tưởng tượng của tất cả đám đàn ông, bên trong tiểu huyệt của cô còn nhét vào một cái trứng rung mở đến mức độ rung lớn nhất theo lời người đàn ông đã dặn, làm cho chỗ đó vui sướng từng cơn khiến mật dịch bên trong không ngừng chảy ra, không những thấm ướt cả dải lụa đỏ bên ngoài mà còn chảy dọc theo bắp đùi xuống tới giày da dưới chân, tạo thành vệt nước óng ánh trên đôi chân dài trắng nõn, dưới sự chiếu rọi của bóng đèn phản xạ ra ánh sáng sinh động rực rỡ.
![](https://img.wattpad.com/cover/214814119-288-k290510.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Mị Nhục Sinh Hương
RomanceTác giả : Tô Nặc Cẩm Thể loại: xuyên nhanh, hệ thống, sắc, cao h, nữ phụ Làm 1 nữ phụ trong H văn, Cố Minh Nguyệt thật sự rất căm tức. Bị 1 đoá bạch liên hoa giả tạo, xét về phương diện nào cũng không bằng nàng: nhan sắc, vóc dáng, địa vị, tài hoa...