Tạ Lãng nhìn quanh phòng bếp một lượt, nồi sắt lớn dùng để nấu cơm rỗng tuếch, không đun nước nóng dùng để lau người như bình thường, trong chậu gỗ dưới đất còn ngâm mấy cái chén sành chưa kịp rửa, mà tiểu nữ nhi vốn nên làm xong từ lâu thì đang đứng cạnh tường vẻ mặt thoả mãn, rất rõ ràng nàng luôn đứng ở góc tường nghe lén.
" Y nhi đã yên tâm chưa?" Trong giọng nói mang theo ý cười , Tạ Lãng dưới ánh mắt kinh ngạc chưa kịp thu hồi vẻ mặt của Cố Minh Nguyệt tiến gần về phía nàng, một tay chống lên tường, giam nàng vào giữa lồng ngực cứng rắn nóng rực của mình với bức tường lạnh lẽo sau lưng, hắn khẽ cúi đầu xuống, khàn khàn nói bên tai nàng, hơi thở nam tính phả vào cổ khiến nàng có chút ngứa ngáy khó chịu.
" Phụ thân.... Cái gì mà yên tâm với không yên tâm, Y nhi nghe không hiểu ý của phụ thân." Cố Minh Nguyệt quay đầu né tránh ánh mắt nóng như lửa của nam nhân, lắp bắp phản bác lại, vừa nhìn liền biết là khẩu thị tâm phi, dáng vẻ lung túng khi nghe lén bị người phát hiện.
" Y nhi, tại sao con không thích Huệ Nương? Nàng chỉ ở lại một đêm thôi." Giọng nói nam nhân mang theo chút nghi hoặc lại xen lẫn một tia chờ mong.
" Y nhi không phải là không thích.... phụ thân ôm nàng về...."
" Hửm? Không thích ta ôm nàng?" Tạ Lãng hít sâu một hơi mùi hương thơm ngát trên người tiểu nữ nhi, bộ phận nào đó trên người nam nhân bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, hắn cứ như vừa tỉnh ngộ trêu đùa nàng: " Hoá ra Y nhi còn là một bình dấm chua nhỏ."
Mặt Cố Minh Nguyệt nghẹn đến đỏ ửng, đột nhiên nàng quay đầu tức giận trừng mắt nhìn Tạ Lãng, nhỏ giọng thầm oán: " Phụ thân biết rõ Y nhi sẽ không vui, còn ôm nàng về làm gì."
Những lời này của nàng không phải thầm oán Tạ Lãng mang Huệ Nương về nhà ở nhờ, mà là hờn dỗi chất vấn hắn tại sao lại ôm nữ nhân khác.
" Bởi vì phụ thân muốn sớm trở về nhà gặp Y nhi một chút, mà nàng ta thì đi quá chậm." Sự việc quả thật như lời hắn nói, Tạ Lãng biết Huệ Nương đi không nhanh, hắn lại không muốn về nhà quá muộn khiến tiểu bảo bối lo lắng, vì vậy mặc dù thương thế của Huệ Nương không nặng lại tỏ ra vô cùng khoa trương mà ôm chặt lấy hắn không buông , hắn cố nén sự chán ghét mà bế nàng ta chạy nhanh về nhà.
" Cho dù là vậy đi nữa, Y nhi cũng không muốn phụ thân ôm người phụ nữ khác ngoài Y nhi." Lông mày Cố Minh Nguyệt nhíu chặt, nàng ngập ngừng nói: " Nhìn phụ thân gần gũi nữ nhân khác, ngực của Y nhi liền đau đến không thể kiềm chế, trong lòng vô cùng khó chịu."
" Xem ra trong lòng Y nhi có phụ thân, rất để ý đến phụ thân...." Nghe thấy câu nói sau cùng của tiểu bảo bối, tâm tình hắn liền bừng sáng như ánh mặt trời rực rỡ, đầu hắn tựa vào hõm vai Cố Minh Nguyệt vô cùng thoả mãn thở ra, khoảng thời gian đợi chờ lo lắng, lo sợ được mất cuối cùng cũng có thể chấm dứt, tuy rằng tình cảm của tiểu nữ nhi dành cho hắn còn rất mơ hồ nhưng không hề chối bỏ mà vẫn sinh hoạt bồi dưỡng tình cảm nam nữ với hắn, nàng cũng bắt đầu biết ghen với những nữ nhân khác, điều này khiến hắn vui mừng không thôi.
" Phụ thân.... Đừng làm ở đây." Cố Minh Nguyệt bất ngờ bị nam nhân nắm lấy bầu ngực mềm mại tròn trịa xoa bóp, sắc mặt nàng đỏ ửng, hai tay đặt trên lồng ngực dày rộng đẩy hắn ra, nơi này cách khuê phòng của nàng chỉ vài bước chân, cửa phòng bếp chỉ là tấm rèm vải, hiệu quả cách âm của vách tường cũng không tốt, nếu làm trong này nhất định sẽ bị Huệ Nương nghe được.
BẠN ĐANG ĐỌC
Mị Nhục Sinh Hương
RomanceTác giả : Tô Nặc Cẩm Thể loại: xuyên nhanh, hệ thống, sắc, cao h, nữ phụ Làm 1 nữ phụ trong H văn, Cố Minh Nguyệt thật sự rất căm tức. Bị 1 đoá bạch liên hoa giả tạo, xét về phương diện nào cũng không bằng nàng: nhan sắc, vóc dáng, địa vị, tài hoa...