- 57

2.8K 296 3
                                    

Có lẽ đây là lần đầu tiên Soobin thức dậy nhưng giữa cái lạnh đến run người, phòng bệnh có điều hòa và cậu thì mặc trên người bộ quần áo mỏng tênh. Biết thế đã trùm áo khoác lên người.

Cậu nhẹ nhàng mở mắt ra, chớp vài cái để tiếp thu với ánh sáng rồi mới thật sự ngẩng đầu dậy.

"Thức rồi à?"

Người kia nhẹ nhàng lên tiếng, cũng khiến cậu dời sự chú ý sang phía anh.

Yeonjun vẫn nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng và bình tĩnh như thường lệ, anh nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi cái nắm tay của cậu và nó khiến cậu hơi bất ngờ. Vậy là cậu đã nắm tay anh ngủ đến bây giờ luôn rồi.

"Anh đã bất tỉnh à?"

Soobin thở ra một hơi nặng nhọc trong sự ngái ngủ, sau đó ngồi thẳng lưng dậy.

"Ừm... Sao anh lại không nói với em là anh không khỏe?"

"Chúng ta chỉ còn nốt một hôm là hết quảng bá rồi, anh không muốn làm mọi người phân tâm"

"Đáng lẽ anh nên nói với em mới phải" Cậu hơi nâng tông giọng lên một chút, có vẻ là đang giận dỗi anh rồi.

"Anh đã gây rắc rối rồi hả? Sao mấy đứa nhỏ không ở đây?"

"Mấy đứa chưa đủ tuổi trưởng thành nên không được ở lại bệnh viện qua đêm"

Yeonjun gật đầu như đã hiểu, sau đó hướng ánh mắt về phía cửa sổ. Nắng hắt vào phòng xuyên qua tấm kính cửa nên dịu hơn rất nhiều, rọi lên mặt anh khiến vẻ đẹp của anh như phát sáng vậy.

Soobin thơ thẩn một hồi lâu, song nhớ đến việc bố mẹ anh đã vô tình biết được anh là omega.

Cậu ngập ngừng một chút, vẫn là sợ anh hốt hoảng.

Yeonjun quay về nhìn cậu, thấy được Soobin đang muốn nói gì đó nên cũng trở nên tò mò.

"Có chuyện gì đúng không?"

"Hm... Cha mẹ của anh biết anh là omega rồi"

Anh mở to mắt bất ngờ, đồng tử đảo liên hồi vì tin tức này. Anh hơi thấp thỏm một chút, nhưng cố bình tĩnh hỏi thêm.

"Vậy là tối qua cha anh đã ở đây?"

"Vâng..."

"Ông ấy có nói gì không?" Sự lo lắng trong mắt anh thể hiện hết ra ngoài, mang theo chút buồn bã.

Soobin cảm nhận được hết, chỉ muốn ôm anh vào lòng để trấn tĩnh nhưng cảm thấy không được, cậu không thể để lộ tâm tư của mình, nó sẽ gây rắc rối cho cả nhóm giữa lùm xùm về chuyện giống loài như thế này.

"Ông ấy sẽ không ngăn cản anh tiếp tục làm ca sĩ, nhưng có vẻ sẽ mắng anh một trận đó..." Cậu ấp úng đáp, cố gắng đọc suy nghĩ qua biểu cảm trên mặt người kia.

"Cha anh bảo sẽ không ngăn cản anh tiếp tục làm ca sĩ? Thật không?"

"Thật ạ" Nhưng lần này đến phiên cậu bất ngờ, có vẻ thứ Yeonjun thật sự quan tâm là ước mơ có bị dập tắt hay không, một vài câu khiển trách của bố mẹ đã là gì.

soobin.yeonjun | abo | noir & paleNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ