Trầm Lan ngồi trên bục cao nhất, đôi mắt phượng tình sắc khẽ đưa về phía bóng Trần Văn Sáng đang đi đến gần. Nàng mỉm cười, sau đó rời khỏi vị trí, đến nắm tay Trần Văn Sáng, giọng nhũng nhẹo có phần oán trách, "Hoàng thượng, sao bây giờ chàng mới tới? Thiếp đợi chàng từ nãy đến giờ rồi."Đám phi tần ngồi dưới thấy một màn như vậy, bèn đua nhau bàn tán. Bọn họ từ lâu đã biết Uông Minh Thắng là người được sủng ái nhất, nhưng còn không ngờ Trầm Lan - người đã thất sủng bấy lâu lại được sủng ái trở lại. Ân ân ái ái trước mặt bao nhiêu người, cũng đủ để đám phi tần hiểu rõ, Trầm Lan đang muốn nắm vững vị thế của mình, cũng như khẳng định chính bản thân.
Trần Văn Sáng chán ghét đẩy nàng ra, sau đó từ từ ngồi xuống ghế ở vị trí cao nhất. Trầm Lan đơ ra một lúc, sau đó lại mỉm cười trở lại. Nàng sai người cho đặt một chiếc ghế ở bên cạnh Văn Sáng, tay cầm ly rượu ghé gần hắn, giọng nói ngon ngọt, "Để thần thiếp kính hoàng thượng một ly."
Trần Văn Sáng khẽ nhìn nàng, sau đó nhếch môi cười, lại quay người về hướng cửa. Theo hướng Trần Văn Sáng, Trầm Lan nhìn thấy Hạ Trúc Anh cùng nô tì bước vào. Phi tần hai bên đều hành lễ. Hạ Trúc Anh không nói gì, ngang nhiên bước đến gần Trần Văn Sáng, sau đó cầm lấy bàn tay Trần Văn Sáng đang đưa ra mà ngồi xuống chiếc ghế mà Trầm Lan đã sai người mang đến.
Trần Văn Sáng mỉm cười, sau đó rót ly rượu, đưa đến trước mặt Hạ Trúc Anh, giọng nói trầm ấm, "Dù sao hôm nay cũng là nàng có công, trẫm cùng nàng uống một ly." Sau đó trước mặt bao nhiêu người uống hết ly.
Trầm Lan đứng bên cạnh, tròng mắt mở to, tay cầm ly rượu cũng run run. Đây là cái gì? Không phải Hạ Trúc Anh ngang nhiên làm nàng mất mặt sao? Nghe đám phi tần ở dưới to nhỏ với nhau, nàng nuốt nước bọt "ực" một cái, sau đó bước đến gần Trần Văn Sáng, tiếp tục nói, "Hoàng thượng... Tối nay để thần thiếp kính hoàng thượng một ly."
Đến lúc này, Trần Văn Sáng mới quay sang, tay nhận ly rượu trên tay Trầm Lan sau đó... Thản nhiên ném ly rượu ra giữa sảnh. Ly rượu vỡ tan tành, nằm yên trên mặt đất.
Trầm Lan không tin vào mắt mình, trong mắt hiện vài tia sợ hãi, liền hỏi, "H... Hoàng thượng... Hoàng thượng làm gì vậy?"
Trần Văn Sáng chỉ nhìn nàng cười, sau đó hạ giọng, "Người đâu! Mau tới bắt Hiền quý phi lại!"
Trầm Lan chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, nàng hét "A" lên một tiếng, sau đó bị hai thị vệ tóm gọn, ép quỳ giữa sảnh. Bốn phía vang lên tiếng xì xào bàn tán. Trần Văn Sáng đập bàn, "Tất cả im miệng lại cho trẫm! Hôm nay trẫm phải làm cho ra nhẽ mới được!"
Lập tức, bốn phía im bặt. Trầm Lan quỳ ở dưới đất, khóc lóc thảm thương. Hạ Trúc Anh cho người mang chậu nước vào. Tất cả mọi người đều ồ lên ngạc nhiên, còn Trầm Lan thì nước mắt giàn dụa, dõi theo từng hành động của Hạ Trúc Anh.
Hạ Trúc Anh đặt chậu nước dưới đất, trước mắt Trầm Lan, nói, "Ta khá khen cho mưu kế của muội. Ta đã mất rất nhiều ngày để có thể nhận ra."
"Hạ Trúc Anh! Đồ khốn! Hóa ra tất cả là do ngươi. Ta tự hỏi rằng đã làm gì sai, hóa ra lại là do ngươi hãm hại!" Trầm Lam kích động gào lên, liền bị Trần Văn Sáng mắng, "Hỗn xược! Tên của hoàng hậu là thứ để có thể cho ngươi nói ra và xúc phạm sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Brightwin | Cổ Trang | Giai nhân tưởng chừng ngay trước mắt | CV
Fanfictionauthor eudorabangtan edit nhuthaoxinhdep fic CHUYỂN VER đã có sự đồng ý của tác giả.