Bằng Hữu Tốt

850 109 4
                                    

Khi tối đến, trăng đã tròn, trong khi mọi người đang chìm trong giấc mộng, Uông Minh Thắng mới một tay chống lưng, một tay cầm sáo trúc đi ra khu vườn phía sau. Thực ra y là một người rất mê ngủ, thế nhưng cơn đau do ngã lúc sáng đã khiến y bầm dập phần lưng dưới, nên y dùng tư thế nào ngủ cũng không ngon. Bực mình, y bỏ ra đằng sau thổi sáo. Chọn một gò đá nhỏ, sạch, y ngồi xuống, cất từng tiếng sáo lên.

Nếu có ai nhìn thấy cảnh lúc này, chắc chắn sẽ không kìm được lòng mà mê mẩn. Dưới ánh trăng sáng ngời, bên cạnh những bông hoa dâm bụt đỏ thắm nở tươi, là một mĩ thiếu niên có dung nhan xinh đẹp đang thổi những âm thanh sáo trúc mê người. Giữa thiên nhiên, thiếu niên như tỏa sáng, càng được điểm tô thêm bởi những ánh sáng lấp lánh do đom đóm bay.

Uông Minh Thắng nhẹ nhàng thổi một đoạn sáo mà trước đây đã từng thổi, khi thổi xong, y hít mạnh một hơi, đúng là khi chơi nhạc sẽ làm con người thanh thản hơn mà!

Bỗng nhiên, từ đâu đó, có một tiếng sáo trúc cũng vang lên, thổi phần tiếp theo của bài mà Uông Minh Thắng chơi. Y giật mình:
"Ai đấy?"

Không có tiếng đáp lại, chỉ là tiếng sáo và tiếng bước chân càng ngày càng gần. Uông Minh Thắng trong lòng lo sợ, y định một mạch chạy thẳng. Nếu trước đây, có thích khách, y nhất định sẽ ra đấu tay đôi với hắn. Nhưng bây giờ, y đang đau, nằm cũng không ổn, nói gì đến đánh nhau. Y quay đầu định chạy thẳng, thì tiếng sao dừng lại, một giọng nói cất lên:

"Đừng chạy!"

Giọng nói này... là hắn?

Uông Minh Thắng hoài nghi quay mặt lại. Đúng như y đã dự đoán trước.

"Ngươi là... tên vô sỉ ở rừng trúc?"

Trần Văn Sáng bật cười:

"Không ngờ ngươi vẫn nhớ ta đấy!"

"Đương nhiên là ta nhớ, cái tên vô sỉ làm chuyện đồi bại như người, đã làm vấy đục tâm hồn ta mất rồi!"

Văn Sáng vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, đến gần Minh Thắng, mở miệng:

"Không gặp, miệng lưỡi ngươi vẫn còn sắc lắm!"

Uông Minh Thắng bĩu môi, quay trở lại, ngồi trên tảng đá. Văn Sáng thấy vậy, cũng ngồi xuống bên cạnh y:

"Sao ngươi không ngủ mà lại có mặt ở đây?" Trần Văn Sáng hỏi y.

Uông Minh Thắng thở dài, đáp: "Ta không ngủ được, bèn ra thổi sáo cho khuây khỏa. À mà..." y thắc mắc quay sang Văn Sáng: "Sao ngươi lại ở đây ?"

"Chuyện đó ta sẽ nói với ngươi sau"

"Hứ! Ngươi khinh ta nên không thèm nói chứ gì?"

"Cái người nhìn trộm người ta mới đáng khinh ý!"

"..."

Uông Minh Thắng nghe Văn Sáng đá đểu mình, y liền bất mãn, phồng mồm lên. Trông thật...đáng yêu! Văn Sáng không kìm được mà cho tay véo má y.

"A, đau đấy, ngươi ác vừa thôi!"

"Thế này mà đau ư?" Văn Sáng cười, rồi đưa tay đến vùng thắt lưng của Minh Thắng, hắn nhấn mạnh một cái: "Thế chỗ này còn đau hơn đó nhỉ?"

Brightwin | Cổ Trang | Giai nhân tưởng chừng ngay trước mắt | CVNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ