Lăng Sở Phong đôi mắt đỏ ngầu, đôi tay vò nát bức thư, thậm chí đã nhìn thấy gân tay. Đây chính là chữ của Phác Sở Tiêu, hắn liếc mắt cũng có thể phát hiện ra được. Từng nét chữ rồng bay phượng múa đập vào mắt hắn, nội dung thư khiến hắn tức giận.
Phác Sở Tiêu! Đau lòng thì phải nói ra, tại sao lại phải rời đi trong lặng lẽ như thế này?!
Uông Minh Thắng từ trong phòng chui ra, nhìn thấy bức thư, tròn mắt hỏi, "Cái gì thế?"
Lăng Sở Phong không nói lời nào, trực tiếp đưa thư cho Minh Thắng. Uông Minh Thắng đọc thư xong, nhíu mày. Bức thư không dài, nội dung chủ yếu Sở Tiêu viết là lí do rời đi và những lời nhắn nhủ của cậu với mọi người. Uông Minh Thắng thở dài:
"Đây có phải là lỗi của ta khi hỏi ngươi vấn đề đó không?"
"Không, ngươi không hỏi thì sớm muộn gì ta cũng sẽ nói thôi."
Hôm nay, như thường lệ, Sở Phong thức dậy đã không còn thấy bóng dáng người kia đâu. Vì công việc ở tửu quán rất bận, nên Phác Sở Tiêu dậy cũng rất sớm, buổi trưa cũng không về ăn cơm, ăn luôn tại quán. Đến chiều tối, Lăng Sở Phong tưởng Phác Sở Tiêu sắp về, niềm nở ra đón, lại thấy Uông Minh Thắng hốt hoảng chạy đến, hỏi xem Sở Tiêu có làm sao không mà hôm nay không tới quán. Lăng Sở Phong mới giật mình, đi tìm thì không còn thấy y phục của Phác Sở Tiêu nữa, trên bàn có để một bức thư.
"Không được, bây giờ ta phải đi tìm cậu ấy!" Lăng Sở Phong nghĩ ngợi một lúc, sau đó liền đứng bật dậy. Thế nhưng Uông Minh Thắng đã túm tay áo ý lại, nói, "Ngươi điên rồi sao? Bây giờ trời đã tối mù mịt rồi, ngươi còn chưa ăn gì, đi thế nào được. Hơn nữa ngươi còn không có ngựa, ngươi định đi bộ sao?"
"Thế giờ ngươi muốn như thế nào? Phác Sở Tiêu cũng đã đi từ đêm, nghĩ như thế ta lại càng đau lòng hơn!" Lăng Sở Phong kích động gắt lên, trong mắt có vài tia máu. Hắn chưa bao giờ kích động như lúc này, bình thường Sở Phong vẫn rất bình tĩnh. Tuấn Chung Quốc nuốt nước bọt, nhỏ giọng:
"Ngươi nghe ta nói đã. Lỡ như ngươi đang đi trên đường thì gặp phải chuyện gì nguy hiểm, Sở Tiêu biết, cậu ấy sẽ ngồi yên được sao? Cậu ấy không phải sẽ tự dằn vặt, tự trách mình rằng vì Sở Tiêu ra đi nên ngươi mới như thế sao? Ngươi lại dửng dưng nhìn cậu ấy đau khổ tự trách móc mình như thế à?"
Lăng Sở Phong nghe thấy vậy, lòng trùng xuống, đôi đồng tử đen láy cũng giãn ra. Hắn không nói gì, Uông Minh Thắng yên tâm 1 phần, vỗ vai hắn, "Ngồi yên đi, ta về nhà đón tiểu Ca qua đây, nấu cơm cho ngươi ăn luôn."
Cơm nước xong xuôi, Uông Minh Thắng dỗ tiểu Ca lên giường của Sở Phong ngủ trước, bản thân thì ngồi xuống ghế đối diện Sở Phong. Lăng Sở Phong không có phản ứng gì, vẫn lẳng lặng ngắm phần sân trước nhà. Một mảnh tâm tư không thể nào che giấu hết được.
"Đây là một ít ngân lượng mà ta tích cóp, ngươi cầm đi, trên đường thiếu gì thì dùng." Uông Minh Thắng lôi từ trong người ra một chiếc túi nhỏ, nhét vào tay Sở Phong.
Lăng Sở Phong lúc này mới động tĩnh, hắn mở chiếc túi ra, không như lời Uông Minh Thắng nói, trong đó không hề ít ngân lượng. Hắn lắc đầu, "Thôi, ta vẫn có đủ, ngươi cầm đi."
BẠN ĐANG ĐỌC
Brightwin | Cổ Trang | Giai nhân tưởng chừng ngay trước mắt | CV
Fanficauthor eudorabangtan edit nhuthaoxinhdep fic CHUYỂN VER đã có sự đồng ý của tác giả.