Uông Minh Thắng thấy mình vừa lỡ lời, trong lòng đổ mồ hôi hột, không nói gì nữa, lặng lẽ ngồi im.
Trần Văn Sáng tròn con mắt nhìn nam nhân trước mặt.
Thực sự là... Thực sự là... Quá giống người ấy.
Hắn thấy nam nhân trước mặt giống Minh Thắng cả về hình dáng lẫn giọng nói, kể cả cái điệu bộ gắt lên khi ban nãy vừa rồi.
Hắn tuyệt đối không thể nào quên được những thứ gì liên quan đến người kia. Vì vậy nên Trần Văn Sáng mới đi lại gần để nhìn rõ hơn. Nhưng Trần Văn Sáng chợt đụng phải ánh mắt tròn xoe của Tiểu Ca đang ngơ ngác, hắn lại như đơ ra.
Tên binh sĩ thấy hoàng đế không nói gì, lại đứng như trời trồng, hoảng sợ rằng lời nói vừa rồi của tên 'thích khách' đã làm kinh động đến hoàng đế, liền dùng chân đạp mạnh vào lưng Uông Minh Thắng khiến y ngã sõng soài, miệng nói lớn, "To gan! Trước mặt hoàng thượng dám nói như vậy, ngươi muốn mất đầu sao?"
Uông Minh Thắng bị đạp ngã trên nền đất, nhưng y vẫn cúi gằm mặt, không nói lời gì. Bây giờ mà nói cái gì, thì y cũng không biết tương lai của y ra sao nữa. Dù sao 5 năm trôi qua, chắc y chỉ là một người vô tình đến rồi vô tình đi trong lòng hoàng đế, mờ nhạt, phai nhòa.
Trần Văn Sáng thấy nam nhân nằm bẹp trên mặt đất, trong lòng nổi lên một trận đau lòng không thôi. Hắn rít lên, "Hỗn đản!"
Tên binh sĩ nhếch mép cười, nghĩ Trần Văn Sáng tức giận vì lời nói của Uông Minh Thắng, nhưng hoàng đế lại lạnh lùng ném hắn một câu:
"Ngươi cũng to gan không kém. Trước mặt trẫm dám ra tay, lại còn chưa có sự cho phép của trẫm, ngươi muốn làm phản sao? Ra ngoài.""Thần..."
"Ra ngoài!"
Hắn thấy Trần Văn Sáng như nổi trận lôi đình, bèn định lui ra. Nhưng chưa kịp đi thì hắn thấy tướng quân Sát Chí Minh mặc áo giáp cầm kiếm đi vào, thỉnh an với Trần Văn Sáng.
Sát Chí Minh lần này được chỉ huy một đạo quân thủy. Hắn nghe tin bắt được thích khách, liền vội vàng chạy tới. Nhưng khi liếc mắt tới 2 người đang quỳ dưới đất thì...
Thiên ơi, đây là Uông Minh Thắng mà!?
Hắn tròn mắt nhìn hai người, bỗng nhiên Tiểu Ca nhận ra hắn, mừng rỡ kêu lên, "A! Là A Minh thúc thúc. Thúc thúc đi lâu quá, con rất nhớ thúc thúc a~"
Tiểu Ca nói xong, Sát Chí Minh muốn xông lên bịt miệng tiểu tử này. Tiểu Ca trong tiềm thức, chỉ thân được nhất với mấy người thôi.
Phụ thân yêu dấu Uông Minh Thắng.
Lăng lão sư Lăng Sở Phong và Phác Sở Tiêu thúc thúc,
Sát Chí Minh thúc thúc và tiểu thúc thúc Kha Giang Tử.Ngoài mấy người này ra, tiểu Ca không còn thân cận với bất kỳ ai nữa cả.
Âu Chung Mạn nghe thấy tiểu Ca nói vậy, liền phì cười. Tướng quân Sát Chí Minh lẫy lừng danh tiếng của Đại Hà quốc, giờ lại là 'A Minh' trong mắt một đứa trẻ ranh. Thật không còn mặt mũi.
Nhưng khác với Âu Chung Mạn, Trần Văn Sáng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Sát Chí Minh. Ánh mắt như muốn nói lên, "Sao ngươi quen nó?", "Sao nó biết ngươi?", "Có phải ngươi đang lừa dối trẫm?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Brightwin | Cổ Trang | Giai nhân tưởng chừng ngay trước mắt | CV
Fanficauthor eudorabangtan edit nhuthaoxinhdep fic CHUYỂN VER đã có sự đồng ý của tác giả.