Uông Minh Thắng mở cửa, nhìn thấy Lăng Sở Phong đang ngồi đọc sách, y liền mỉm cười, "Sở Phong, Sở Tiêu đâu rồi? Ở quán chưa về?"Lăng Sở Phong lắc đầu, "Mấy hôm nay tiểu Phác về muộn lắm, quán có nhiều khách."
"Thế thì tốt rồi." Uông Minh Thắng đưa cho Sở Phong nửa con gà đã được thịt, rửa sạch sẽ, "Cho ngươi này. Nhà ta vừa mổ gà, sợ ăn không hết mang đến cho ngươi, ngươi cũng phải bảo cả Sở Tiêu ăn nhiều vào, ta thấy cậu ấy gầy quá rồi."
"Cảm ơn ngươi." Lăng Sở Phong tay tiếp nhận gà, cất đi, sau đó mời Uông Minh Thắng vào nhà ngồi chơi. Cả hai cùng nói chuyện khá lâu, một lúc sau Uông Minh Thắng không nhịn được mà hỏi, "Sở Phong... Ta hỏi ngươi một chuyện..."
"Ngươi nói đi."
"Thì...ngươi ở với Sở Tiêu lâu như thế..." Uông Minh Thắng ngước mắt lên, giọng lí nhí, "Ngươi không định tính chuyện cả đời với cậu ấy sao?"
Nghe thấy câu hỏi đó, Lăng Sở Phong thở dài, tay khẽ vân vê miệng cốc trà, giọng nói mang đầy phiền muội vang lên, "Thực ra, ta vốn đã rất phiền muộn về vấn đề này..."
"Phiền muộn?"
"Ta là một người vô cùng tồi tệ." Lăng Sở Phong nói, "Đã có một khoảng thời gian, ta coi cậu ấy như là thế thân của Lâm Hán Châu..."
"Cái gì?" Uông Minh Thắng giật nảy người lên, nhíu mày, "Này Sở Phong! Rốt cuộc ngươi đã làm cái gì? Thế thân ư? Ta nói cho ngươi biết, Phác Sở Tiêu không phải lúc nào cũng vui tươi đối mặt với mọi chuyện đâu, cậu ấy là con người, có tình cảm, ngươi có hiểu không?"
Lăng Sở Phong tay ôm mặt, thở dài, "Ta lúc đó rất khó xử. Ta tưởng như đã quên được Lâm Hán Châu, thì ngươi xuất hiện. Ngươi với Hán Châu giống nhau như hai giọt nước, làm ta vô cùng khó xử. Nên khi Sở Tiêu xuất hiện, ta đã coi cậu ấy như một Hán Châu thứ hai."
"..."
"Nhưng mà hiện giờ không như thế. Ở chung với nhau 5 năm, ta nhận ra mình không thể thiếu cậu ấy. Ta rất muốn kết phu thê với Sở Tiêu. Nhưng mà ngươi nghĩ thử xem, ta không danh không phận, là một lão sư nhỏ, trong khi ấy Sở Tiêu từ nhỏ đã sống trong nhung trong lụa, lấy ta, cậu ấy sẽ không được sung sướng, nên ta không định nói cho cậu ấy biết tình cảm của mình."
Uông Minh Thắng thở dài, sau đó mới nói, "Sở Phong, suy nghĩ lại đi. Sở Tiêu đã không tiếc vứt bỏ đi danh phận của mình để về đây ở với ngươi, vì cậu ấy toàn tâm toàn ý yêu ngươi. Đương nhiên sẽ không quan tâm đến cái việc khổ hay không. Đừng làm hành động gì dại dột trước khi quá muộn."
Lăng Sở Phong gật đầu, nói sẽ xem xét lại, sau đó ngồi nói chuyện một lúc lâu, Uông Minh Thắng mới trở về.
Nửa canh giờ sau, Lăng Sở Phong thấy Phác Sở Tiêu mệt mỏi trở về, khuôn mặt tinh xảo lem luốc, hốc mắt đỏ hoe. Lăng Sở Phong thấy vậy bảo cậu đi rửa mặt, tắm rửa rồi sau đó ăn cơm. Nhưng Phác Sở Tiêu lắc đầu, yếu ớt mỉm cười, "Ta thấy hơi mệt, đi tắm xong muốn nằm nghỉ luôn. Ngươi ăn cơm trước đi, không phải phần ta."
Suốt buổi tối hôm ấy, Lăng Sở Phong vẫn vô tư ăn cơm một mình mà không biết tâm tư của Sở Tiêu trở nên rối loạn như thế nào. Cậu thu mình trong chăn, nước mắt chảy ướt hai gò má, răng cắn chặt vào nhau để không kêu lên những tiếng nức nở. Hôm nay, Phác Sở Tiêu khi đi làm về đã nghe được cuộc hội thoại của Uông Minh Thắng và Lăng Sở Phong. Tuy nhiên, không thể quá đau lòng để tiếp tục nghe, cậu đã vội vàng chạy đi, không hề biết tâm tình của Sở Phong bày tỏ cho mình ở câu phía sau.
BẠN ĐANG ĐỌC
Brightwin | Cổ Trang | Giai nhân tưởng chừng ngay trước mắt | CV
Fanfictionauthor eudorabangtan edit nhuthaoxinhdep fic CHUYỂN VER đã có sự đồng ý của tác giả.