Uông Minh Thắng trải qua mấy ngày ở quân doanh vô cùng thoải mái. Mọi người vẫn luôn cung kính gọi y một tiếng 'Thắng ca'. Do đường đường y là một nam nhân mà cứ gọi y là 'Hoàng hậu' nên Uông Minh Thắng nổi đóa, yêu cầu tất cả mọi người phải gọi 'Thắng ca'. Cứ có thời gian rảnh rỗi, y lại cùng binh sĩ luyện tập.
Thế nhưng, có một điều y vẫn cứ canh cánh trong lòng, đó là tâm ý mà Văn Sáng dành cho y. Không phải nghi ngờ Văn Sáng, nhưng thực sự hắn đối xử với y rất tốt, thế nhưng y vẫn không có một câu trả lời vừa lòng. Uông Minh Thắng thở dài, rồi mau chóng đi tìm Văn Sáng.
Hỏi thăm, Uông Minh Thắng tìm đến nơi có Văn Sáng. Y hỏi công công đứng canh trước cửa, "Hoàng thượng ở trong này sao?"
"Vâng thưa Thắng công tử."
Y gật đầu, mau chóng bước vào bên trong.
Vị công công nhìn bóng lưng Uông Minh Thắng đi vào bên trong mà ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ. Công công mới vào cung được 4 năm, không hề biết Uông Minh Thắng. Nay thấy sự xuất hiện của Uông Minh Thắng càng gây bất ngờ. Vị công công có ấn tượng sâu với Uông Minh Thắng vì y là người thứ hai chỉ sau thái hậu dám không kiêng nể gì thiên tử. Hơn nữa, biết Uông Minh Thắng không thích bị gọi là 'Hoàng hậu', cũng không quá thân quen gì mà gọi Uông Minh Thắng là 'Thắng ca', vì thế nên công công một mực luôn xưng hô tế nhị với Uông Minh Thắng là Thắng công tử.
Văn Sáng nhìn thấy bóng dáng Uông Minh Thắng bước vào, liền mỉm cười, dừng lại việc đang làm. Có một điều luôn luôn không thay đổi đó là Văn Sáng dù có làm gì quan trọng đến đâu, nhìn thấy Uông Minh Thắng, tất thảy đều như không quan trọng bằng Uông Minh Thắng. Hắn ân cần hỏi:
"Uông Minh Thắng, khuya như này rồi ngươi mau về nghỉ đi, đến đây làm gì?"
"À...ta..."
Bỗng nhiên Văn Sáng đứng dậy, kéo y vào, lấy ghế cho y, rồi mau chóng hỏi, "Có chuyện gì muốn hỏi ta sao?"
Tất cả các hành động Văn Sáng làm vừa rồi đều rất nhanh, không để cho Uông Minh Thắng kịp trả lời. Uông Minh Thắng sau khi ngồi xuống ghế mới ngó sang bản đồ mà Văn Sáng đặt trên bàn, "Đây là bản đồ mà ngươi vẽ sao?"
"Không, là Sát Chí Minh vẽ. Hôm nay ta sai hắn đi họa lại tất cả những vùng giao chiến để có thể tìm ra lối đánh hiệu quả nhất."
Uông Minh Thắng gật đầu. Dù sao thì y cũng sống ở An Dương năm năm trời, những gì Sát Chí Minh vẽ lại trên bản đồ y đều hiểu qua. Nhưng dù sao thì đó cũng không phải là chuyện để y đáng lưu tâm.
Uông Minh Thắng ngước lên, nhìn thẳng vào mắt của Văn Sáng, hỏi:
"Văn Sáng...Có phải ngươi đang thương hại ta sao?"
"Thương hại? Uông Minh Thắng ngươi đang nói gì vậy?''
Uông Minh Thắng ngả người ra đằng sau, một mảng tâm trạng rối bời. Y không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương nữa, giọng nhỏ hẳn đi:
"Có phải, ngươi vì thấy ta một mình vất vả nuôi lớn hài tử của ngươi, nên ngươi mới dành chút tình cảm nho nhỏ này đối đáp với ta coi như thành ý không? Ta biết, như hôm trước ta gặp ngươi ta đã nói rồi, ngươi là hoàng đế, hậu cung ba ngàn mĩ nữ, trong năm năm, nhất định ngươi đã tìm được một người mà ngươi hoàn toàn để tâm rồi."
BẠN ĐANG ĐỌC
Brightwin | Cổ Trang | Giai nhân tưởng chừng ngay trước mắt | CV
Fanficauthor eudorabangtan edit nhuthaoxinhdep fic CHUYỂN VER đã có sự đồng ý của tác giả.