Lộ Rõ Danh Tính

950 109 7
                                    


Sau hôm tỏ tình vô cùng xấu hổ ấy, Uông Minh Thắng luôn muốn gặp Văn Sáng, xem hắn có thích mình lại không. Hằng đêm, cứ đúng thời điểm, Uông Minh Thắng lại ra chỗ bọn họ thường hẹn gặp. Nhưng đã ba ngày nay, Văn Sáng không đến , cũng không bảo thêm gì cho y, đành ra y đem lòng lo sợ, sợ rằng từ hôm tỏ tình đó, Văn Sáng đã cảm thấy chán ghét y hơn. Hôm nay cũng vậy, Văn Sáng không đến, Uông Minh Thắng chán nản đi về phòng, tắt đèn đi ngủ. Trong căn phòng tối đèn, bóng người nhỏ bé ngủ trên giường, cuộn tròn như con tôm, thật đáng yêu.

Bỗng nhiên có tiếng cửa mở ra, Uông Minh Thắng giật mình ngồi dậy. Đã tối rồi, lén lút vào phòng y như vậy, chắc chắn là thích khách. Uông Minh Thắng nghĩ thế, thân thủ nhanh chóng cầm con dao ở đầu giường, nhẹ nhàng mai phục. Chỉ thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, Uông Minh Thắng hét lớn, nhảy lên, cầm dao đánh nhau với đối phương. "Thích khách" kia thân thủ cũng vô cùng rõ ràng, nhanh chóng tránh được, sau đó là màn "đánh-phản công" giữa hai người. Do trời quá tối, Uông Minh Thắng cầm dao lao bừa đến trước mắt, không may trượt chân, mất đà ngã thẳng về phía trước, con dao không may cắm phập vào vai đối phương.

"A!" Vị thích khách kia kêu lên, sau đó nhanh chóng nằm xuống sàn nhà. Nghe âm thanh có chút quen thuộc, Uông Minh Thắng hoài nghi, bèn đứng dậy thắp đèn. Khi ánh đèn sáng lên, y liền nhìn thấy Trần Văn Sáng ôm vai nằm dưới sàn, bên vai chảy máu thấm cả ra áo, con dao nằm bên cạnh dính máu. Uông Minh Thắng hoảng hốt, vội vàng đến bên Văn Sáng, nhanh chóng đỡ hắn lên giường.

"Ngươi thật là... sao không lên tiếng, để bây giờ ta có lỗi với ngươi" Uông Minh Thắng lấy một chiếc khăn được vắt nước sạch, mau chóng lau lên vết thương của Văn Sáng.

"Ta thấy ngươi tắt đèn, tưởng ngươi đã ngủ, nên mới không lên tiếng."

"..."

"Mà ngươi cũng thật là, lần đầu tiên ta gặp ngươi, với cả lần này nữa, đều động thủ với ta, giờ thì hay rồi, ta bị thương!" Trần Văn Sáng bĩu môi.

"Ta... ta xin lỗi, do ta quá đa nghi thôi. À mà ngươi đến đây làm gì?" Uông Minh Thắng nhẹ nhàng hỏi.

"Ta nhớ thì ta đến. Ngươi không nhớ ta sao? Bảo thích ta thì phải nhớ ta chứ?" Trần Văn Sáng cười, tay vuốt ve gò má của Minh Thắng. Minh Thắng thấy hắn nói trúng tim đen của mình, bĩu môi.

"Sao ba ngày nay ngươi không đến? Làm ta đợi ngươi mãi"

"Ba ngày nay ta có việc cần giải quyết, không cần đợi nữa, giờ ta ở đây với ngươi rồi." Trần Văn Sáng vỗ về Uông Minh Thắng. Ba ngày nay hắn không đến gặp Uông Minh Thắng, vì vụ bạo động ở An Dương vẫn tiếp tục diễn ra, hắn phải đau đầu giải quyết. Hôm nay có một chút thời gian, hắn liền tranh thủ tới gặp Uông Minh Thắng.

"Thế hả, vậy mà ta tưởng ngươi chán ghét ta từ hôm ta tỏ tình ngươi"

"Không có đâu." Trần Văn Sáng nâng cằm Uông Minh Thắng. "Ta thích ngươi còn không hết, lấy cớ gì chán ghét ngươi?"

Nghe đối phương cũng nói thích mình, Uông Minh Thắng cười híp cả mắt lại, vội ôm chầm lấy Văn Sáng. Trần Văn Sáng được ôm, hắn vui sướng đến tim bay vòng vòng, tuy nhiên ngoài mặt lại lạnh tanh. "Giờ ta giận ngươi rồi!"

Brightwin | Cổ Trang | Giai nhân tưởng chừng ngay trước mắt | CVNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ