Uông Minh Thắng đã mang thai ở tháng thứ 6. Thái y nói, chỉ cần 3 tháng nữa hài tử sẽ chào đời. Uông Minh Thắng vì thế mà vô cùng cao hứng, ăn uống cũng đều đặn hơn, càng ngày càng có da thịt. Nhìn vào cặp mông đẫy đà của y, Trần Văn Sáng nuốt nước bọt, vô cùng muốn đè y xuống, nhưng vì y đang mang thai nên không dám làm loạn. Kể ra cũng lạ, Trần Văn Sáng có hậu cung ba ngàn mĩ nữ nhưng vì người nào đó cấm dục nên đêm nào cũng tự mình an ủi.Lăng Sở Phong xách một hộp bánh đến, mỉm cười nhìn Uông Minh Thắng, "Ngươi ăn đi, đây là bánh bao Mông Cổ do sứ giả Mông Cổ đem đến, ta không thích ăn nên phần cho ngươi."
Đang đói, lại nhìn thấy bánh, hai mắt Uông Minh Thắng sáng rực lên, y mau chóng chạy đến, cầm hai cái bánh lên, ăn đến 'phồng mồm trợn mắt'.
"Ngươi ăn từ từ nào, không ai tranh mất của ngươi đâu."
"Ta đang đói, bánh ngon quá đi!"
Đói ư? Người như Uông Minh Thắng muốn gì được nấy lại đói ư? Lăng Sở Phong cười phì, "Ngươi mà đói, ta không tin. Hoàng huynh đương nhiên cho ngươi bao nhiêu thứ, mà người vẫn còn đói được."
"Đó là vì..." Uông Minh Thắng nuốt miếng bánh, "Ta ăn hết rồi, lười quá nên ta không buồn đi lấy đồ ăn."
"..."
"À đúng rồi, lần sau có gì ngươi không ăn cứ mang hết cho ta, ta sẽ ăn tất."
"..."
"Ta thèm thịt cừu nướng quá, khi nào sinh hài tử xong chắc ta phải làm một đại tiệc thịt nướng, ăn đến khi nào bụng căng lên mới thôi."
"Thôi được rồi, hiện tại ngươi cứ ăn để nuôi dưỡng hài tử đi đã, sau khi sinh thì làm cái gì mà chả được."
Uông Minh Thắng gật đầu, sau đó trò chuyện với Lăng Sở Phong một lúc.
Cánh cửa mở ra, Trần Văn Sáng bước vào. Nhìn thấy Lăng Sở Phong đang ngồi trong phòng, hắn mỉm cười, đến gần Sở Phong, cốc đầu. "Ngươi giỏi lắm! Ta bảo ngươi đi giải quyết tấu chương mà ngươi đi giải quyết thế này đây."
"Hoàng huynh, lát nữa đệ làm sau, đệ mang cho Minh Thắng ít bánh."
Uông Minh Thắng gật đầu.
Trần Văn Sáng đi qua chỗ Uông Minh Thắng, véo nhẹ lên đôi má phúng phính của Uông Minh Thắng, ôn nhu, "Ngươi ăn cho lắm vào, mập như heo rồi nè."
"Ta có mập lên bao nhiêu đi nữa, vẫn có người không bỏ được ta đấy thôi."
Trần Văn Sáng nghe xong, y liền mỉm cười, sau đó hôn nhẹ lên đôi môi Minh Thắng. Lăng Sở Phong ngồi bên cạnh, mặt đã nhăn hết lại. Này, mấy người coi tôi là không khí hả!!!
Một lát sau, Lăng Sở Phong vì đi xử lý tấu chương nên đi về phủ trước, với một tâm trạng khá là thoải mái. Hắn bình tĩnh bước đi mà không để ý đến có một đôi mắt đầy ẩn ý luôn nhìn về phía hắn.
Trầm Nhi (Nhân vật này góp phần quan trọng trong việc chia rẽ đôi trẻ :D, là hạ nhân của Trầm Lan, ở chương 10 mình đã nhắc tới nhân vật này) vì đi lấy thuốc, nên đi qua cung của Uông Minh Thắng. Ả vô cùng căm hận y! Chính vì y mà Trầm Lan mới nổi điên, vô cớ đánh ả! Nếu không phải Uông Minh Thắng xuất hiện, thì Trầm Lan vẫn được sủng ái nhất hậu cung, có thể lên đến Quý Nhân, ả cũng dễ dàng đạt được vị trí Thượng cung đại nhân hằng mong ước. Vì vậy ả ngày đêm nghĩ cách có thể loại bỏ Uông Minh Thắng. Nhìn thấy Lăng Sở Phong, ả liền nghĩ một cách rất hay ho, một lần thôi cũng có thể làm Uông Minh Thắng gặp họa.
BẠN ĐANG ĐỌC
Brightwin | Cổ Trang | Giai nhân tưởng chừng ngay trước mắt | CV
Fanficauthor eudorabangtan edit nhuthaoxinhdep fic CHUYỂN VER đã có sự đồng ý của tác giả.