Chương 21

5.7K 584 86
                                    

Kagami ôn chặt lấy Kuroko đang không ngừng run rẩy. Hắn cảm thấy đau lòng thay cho thiếu niên nhỏ bé này, không kìm được lòng mà ôm chặt cậu, mong muốn có thể truyền chút ấm áp qua cơ thể Kuroko. Kagami dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu mềm mại của Kuroko, hỏi: "Kuroko, nửa năm qua cậu đã đi đâu?"

"Tớ sao...? Ở bệnh viện. Tại lúc trước bệnh cũ vẫn chưa khỏi hẳn, lại thêm bị cảm lạnh nữa, phải chữa trị mới khoẻ hoàn toàn." Kuroko bâng quơ nói lại càng khiến Kagami thêm đau lòng. Một thiếu niên mới chỉ chưa tròn 15 tuổi, ở thời điểm bản thân yếu ớt cần sự quan tâm của những người xung quanh, bố mẹ không ở bên cạnh, đồng đội mà cậu tin tưởng nhất, người yêu, bạn bè, tất cả đều bỏ rơi cậu ấy. Một con người nhỏ bé như vậy, yếu ớt như vậy...Tại sao ai cũng muốn làm tổn thương cậu ta?

"Kuroko, tôi làm người yêu cậu được không?"

Kagami căn bản là tên đầu óc đơn giản, hắn không hiểu rõ thế nào là "thích" và thế nào là "yêu", cũng không biết liệu tương lai mình có phải hối hận vì câu nói ngày hôm nay hay không. Hắn chỉ biết, mình muốn mãi mãi bảo vệ cậu ấy.

"Không được." Âm thanh nhẹ nhàng phát ra. Kuroko nhắm mắt lại, che đi sự dao động mãnh liệt trong lòng. Cậu ôm chặt Kagami, cảm thụ sự ấm áp từ cơ thể to lớn kia: "Kagami-kun sẽ không thích tớ đâu."

Muốn phản bác nhưng lại không biết nói thế nào. Kagami ngửa cổ nhìn bầu trời buổi đêm, đôi mắt đỏ sậm lần đầu hiện ra mê mang. "Thích", rốt cuộc là như thế nào?

Một ngày mới lại bắt đầu. Kuroko mệt mỏi ủ rũ chận chạp bước vào trường. Đúng lúc nhìn thấy mấy đàn anh trong đội bóng rổ cũng mặt mũi lờ đờ đi lướt qua. Cậu nâng tay lên định chào một tiếng, thế mà chẳng ai để ý cả.

A, bị làm lơ nữa rồi!

Đôi tay vô lực rơi xuống. Cậu bước về phía phòng học, mắt díp chặt như sắp ngủ đến nơi. Ôi cuối cùng cũng vác được cái thân đến chỗ bàn học thân yêu. Kuroko treo cặp sang một bên, nhìn người ngồi trước mình đi đánh cờ cùng Chu Công không biết trời trăng mây đất gì. Cậu quyết định mặc kệ cả thế giới, ngủ cái đã.

Trong cơn mơ, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng chuông báo hiệu đã vào giờ học. Mà cũng chả sao, thầy giáo chắc chắn sẽ không để ý đến cậu. Nhưng còn Kagami-kun...haizzz, thật thương cậu ấy quá. Nghĩ thế, Kuroko khẽ cười nhẹ.

"Kuroko, dậy dậy dậy. Tan học rồi."

Hình như có ai đó đang lay cậu dậy. Kuroko muốn mở mắt ra, nhưng hai mắt tựa như dính chặt lại, làm thế nào cũng không mở được.
Trái tim từ trước đến nay luôn bình tĩnh bỗng đập mạnh vì lo sợ. Màn đêm trước mắt thật giống lúc ấy, bản thân bị bóng tối vây quanh, không một ai đến cứu cậu.

"Cứu, cứu tôi với..." Hai tay quờ quạng lung tung, cho đến khi bắt được một bàn tay ấm áp khác của người nọ. Cậu như kẻ chết đuối may mắn bắt được tia hi vọng cuối cùng, nắm chặt lấy đôi tay ấy.

"Làm sao vậy? Lại sinh bệnh à?" Giọng nói trầm thấp của người nọ vang lên, sau đó liền có một đôi tay to ấm áp đụng vào trán cậu.

"Sao mà đổ mồ hôi nhiều thế? Cậu thật là...chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả, như vậy dễ khiến người khác lo lắng lắm có biết không?"

[Edit] (All Kuroko) Thật xin lỗi, tớ yêu cậu! [BL/NP]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ