Chương 122: Kết thúc của tất cả
***
Chúng ta đôi khi quá tự tin vào chính bản thân, đôi lúc cho rằng tất cả những việc mình làm đều là tốt cho người kia, thế nhưng chưa từng để ý tới cảm xúc của người đó, chưa từng hiểu, người đó cần mình tới mức nào...
Trên thế giới này, không thiếu những lần hối hận, bởi vì chúng ta quá tự tin, tự cho mình là đúng. Chỉ tiếc, thời gian vĩnh viễn không thể quay trở lại.,
Bệnh viện XX thành phố Y, Hanamiya lo lắng nhìn Kuroko nằm trên giường bệnh, một thân quấn đầy băng vải thầm thở phào trong lòng. Thật may mắn biết bao, cậu ấy vẫn sống!
Thật may mắn, thật sự rất may mắn. Cho đến bây giờ, Hanamiya vẫn chưa thể dứt nổi hình ảnh Kuroko lăn lóc trên mặt đất, cả người toàn là máu ra khỏi đầu. Chỉ cần hơi nghĩ đến thôi, hắn liền không kiềm được run rẩy.
Khi đó Hanamiya Makoto chợt nhận ra, hắn vốn không khát cầu tình yêu của thiếu niên, càng không mong đợi thiếu niên sẽ đáp lại tình cảm đơn phương của hắn. Hắn chỉ muốn thiếu niên nhỏ nhắn này có thể sống một cuộc đời bình an hạnh phúc bên người mình yêu. Chỉ cần thiếu niên một cuộc đời khỏe mạnh, hắn sẽ để cậu đi.
Không sai, là để cậu đi.
Trên thế giới làm gì tồn tại chứng bệnh nghiện máu này chứ. Hắn chỉ muốn đùa giỡn cậu một chút thôi...Hoặc cũng có thể do bản thân đã ích kỷ, định lợi dụng cơ hội này để Kuroko mãi mãi chỉ có thể dựa vào hắn.
Ah ~
Đưa tay che mặt, từng giọt nước mắt trong suốt tựa như pha lê chậm rãi trào ra, thấm ướt lòng bàn tay. Đều là do hắn quá ích kỉ, vậy nên trời cao đã trừng phạt hắn sao?
Trách ai được đây...người gây tội là hắn mà...
"Nước...nước..."
Giọng nói khàn khàn vang lên, nhỏ đến mức nếu không Hanamiya vốn nhạy bén hẳn không thể nghe thấy gì. Hắn mở to mắt nhìn thiếu niên trên giường không thốt nổi lời.
"Nước...nước..."
"Nước sao? Ở đây." Hanamiya hung hăng cầm tay áo lau hết nước mắt trên mặt. Hắn nửa khóc nửa cười nâng người Kuroko dậy, nhẹ nhàng đút nước cho cậu.
Đợi đến khi cổ họng dần đỡ khàn, hai mày nhíu chặt của Kuroko mới từ từ thả lỏng. Cậu khẽ mở mắt ra, để lộ cặp con ngươi xanh lam trong trẻo.
"Tet-chan, cậu tỉnh rồi!"
"Cậu...là ai?"
Cả người cứng đờ, Hanamiya nhấp môi, thần sắc không rõ hỏi lại: "Tet-chan, cậu đang nói gì vậy?"
"Cậu biết tớ sao? Xin lỗi, tớ nhớ là chúng ta chưa gặp nhau bao giờ."
"Cậu nhớ rõ mình là ai không?"
"Tất nhiên." Mặc dù không rõ thiếu niên lạ mặt trước mắt bỗng dưng hỏi vậy, nhưng Kuroko vẫn cẩn thận trả lời: "Tớ là Kuroko Tetsuya.".
Hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Hanamiya không biết nên cảm thấy may mắn vì Kurko vẫn còn nhớ bản thân là ai, hay là nên buồn rầu vì cậu đã quên hắn rồi nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] (All Kuroko) Thật xin lỗi, tớ yêu cậu! [BL/NP]
Fiksi PenggemarEdit+Beta: Thiên Di Đệ Nhất Tác giả: Mộc Cửu Cửu Thế Hệ Kỳ Tích từng cho rằng, người bọn họ yêu là Kise Ryota. Sau khi lên đến cao trung, bọn họ lại cho rằng người mình yêu là đồng bạn luôn ở bên cạnh. Mãi đến sau này... Thế Hệ Kỳ Tích mới biết, thì...