Chương 12

8.3K 782 82
                                    

Trận đấu kết thúc với tỉ số 98:100, Seirin thắng.

Kise không rõ thứ cảm xúc trong lòng mình là gì. Hắn một tay che lại ngực, cái cảm giác đau khổ đến tột cùng này là sao? Khoé môi theo thói quen định giơ lên, ít nhất cũng đừng để Kurokocchi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình bây giờ. Nhưng tại sao...mặc kệ hắn cố gắng thế nào, khoé môi vẫn không làm theo ý muốn. Từ sớm đã tiến vào con đường người mẫu, Kise gần như đã luyện được khả năng dùng gương mặt cười để che giấu cảm xúc, vậy mà bây giờ cả người hắn dường như đông cứng, cười không nổi!

Kise thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn Kuroko. Nhất định Kurokocchi đang rất khinh thường hắn đi...Làm sao giờ, bản thân đã quyết tâm phải thể hiện thật tốt trước mặt Kurokocchi, vậy mà lại thua mất mặt như vậy. Nước mắt không kịp khống chế thi nhau chảy xuống, chẳng mấy chốc đã ướt cả hai má.

"Nhìn chú xấu muốn chết. Hơn cả việc thua cuộc, người thua nhưng lại không có ý chí cố gắng còn nhục nhã hơn." Anh đập tay vào đầu Kise một cái, Kasamatsu tuy rằng cũng rơm rớm, nhưng kiên định trong mắt chưa từng mất đi: "Từ bây giờ, hãy khắc ghi hai chữ "báo thù" này vào đầu."

Kagami nhìn Kuroko bên cạnh, xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu: "Không định sang xem sao?"

Thu hồi tầm mắt, Kuroko lắc đầu: "Không cần, chúng ta mau đi thôi."

Đối với Kise-kun hiện tại mà nói, sự cổ vũ của đồng đội vẫn là tốt nhất. Với cả, việc này sẽ giúp Kise càng thêm dung nhập và hoà hợp với đội mình hơn. Cậu rất mong chờ một ngày được thấy lại một Kise luôn hào hứng với bóng rổ a!

"Huấn luyện viên, hình như đây không phải đường về trường..." Hyuuga gãi đầu, không biết huấn luyện viên nhà họ lại định giở trò gì đây.

"Giờ thì về trường làm gì nữa?!" Riko đá vào người Hyuuga, sau đó không nhịn được dẫm thêm vài cái: "Không thấy trong đội mình có người bị thương hay sao? Bị thương ở đầu, đầu đấy biết không?! Nếu không đến bệnh viện sớm thì kiểu gì cũng thành tên ngốc! Cậu người này chẳng có tình yêu thương đồng đội gì hết trơn."

Kuroko nằm cũng trúng đạn, yên lặng dịch chân đứng sau Kagami. Cậu thề mình không nghe thấy cái gì mà biến thành tên ngốc đâu, ha ha!

"Cả em nữa, Kuroko-kun. Đừng tưởng trốn sau lưng Kagami-kun thì chị không biết, bộ chị ăn thịt em chắc! Lại đây với chị!" Riko xách cổ áo Kuroko đi vào phòng khám gần đấy, sau đó đóng cửa cái "rầm" ngăn những người còn lại ở bên ngoài.

Xoa xoa cánh mũi đập vào cửa nên đau rát, thầm chắp tay trong lòng, Chúa phù hộ cậu, Kuroko. Amen!

"Cháu gái à, đây là phòng khám, xin hãy giữ yên lặng."

"Vâng ạ. Bác sĩ, phiền bác giúp em ấy kiểm tra một chút." Riko cười đến là dịu dàng, nói.

Kuroko: "...."

Cậu không nhịn được phì cười, cô gái hiền lành này là ai vậy? Cậu không quen!

Sau khi kiểm tra tất cả xong xuôi, Riko và Kuroko mới bước ra ngoài, nhìn một dàn thanh niên đứng ngồi la liệt ngoài sân, mở miệng: "Mọi thứ đều bình thường. Yên tâm là Kuroko-kun sẽ không biến thành tên ngốc đâu."

[Edit] (All Kuroko) Thật xin lỗi, tớ yêu cậu! [BL/NP]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ