Tiêu Dực ngẩng ra, cười nói: "Thay đổi nơi nào? Nói nghe một chút đi."
"Xác thật ta cũng không nói lên được, chính là cảm giác ngươi trước kia bị cái nghèo lạc hậu lẻ loi vây quanh. Trên người luôn mang theo bi thương, so với trước kia lúc không bi thương tinh thần cũng có nhiều lắm, ai, ngươi đừng chê ta nói chuyện khó nghe, ngươi trước kia bộ dáng nghèo lạc hậu lẻ loi, giúp ngươi làm chút việc tốt mà ngươi còn không nghe, trong nhà cũng biến thành lộn xộn, cả ngày cải trang thành hình dáng nhã nhặn, mắt ta nhìn đều thấy đau xót. Ngươi xem, hiện tại quần áo đệm chăn đều mang đi giặt, phơi nắng đầy sân, nhìn càng nhẹ nhàng khoan khoái!"
Tiêu Dực có chút buồn cười, vừa mới trách cô vội vàng đi giặt quần áo, lúc này lại khích lệ tốt. Bất quá cô không nghĩ tới tối hôm qua là ở chung một lát, hôm nay cũng vừa mới gặp mặt, Đàm Chương Nguyệt thế nhưng có thể nhìn ra cô cùng trước kia không giống nhau. Tiêu Dực trước kia có đạo đức hay tài năng gì, thế nhưng có thể quen được cái bằng hữu đối với nàng thật tình như vậy.
Bất quá Tiêu Dực không dự định nói với nàng là Tiêu Dực trước mắt nàng đã thay thổi thành người khác, chỉ cười nói: "Đại khái ông trời đều không nhìn nổi bộ dạng hư hỏng trước kia của ta, cố ý làm cho ta đụng vào đầu quên chuyện trước kia, thuận tiện sửa lại tính tình thôi."
Đàm Chương Nguyệt gật đầu mạnh: "Tính tình này sửa thật tốt, ta đã sớm nói qua, đọc sách biết chút chữ là được rồi, mỗi người không cần phải đều có thể khảo thủ công danh dựa vào sách mà ăn cơm, ngươi cố tình không nghe, vẫn cùng người đọc sách cùng nhau ép buộc đi khảo cử nhân. Hiện tại ngươi nghĩ khác thì tốt rồi, về sau đừng giống như trước vậy nữa, ngươi hiện tại đã có phu lang, làm việc thật tốt nuôi gia đình mới là chuyện chính."
"Đã biết, ta nghe ngươi." Tiêu Dực ngoan ngoãn gật đầu, một chút cũng không chê Đàm Chương Nguyệt dong dài. Cứ như vậy thật tình đối đãi chính mình, vì bằng hữu lo lắng cho mình, là có cầu cũng không được.
Đàm Chương Nguyệt khẳng định nàng rốt cuộc nghe mình khuyên trong lòng cũng cao hứng, cười ha ha vài tiếng, đột nhiên lại hỏi: "Tiêu Dực, ngươi còn đi từ hôn không?"
Diệp Khê đang bưng hai chén nước tiến vào, nghe được câu mà Đàm Chương Nguyệt nói run lên một chút, nước trong chén rơi xuống đất một ít.
"Không từ." Tiêu Dực nói xong, sau đó vẫy tay về phía Diệp Khê: "Khê Nhi đang làm cái gì đó?"
Diệp Khê sợ hãi mà đi qua, đem hai chén nước đều đặt ở trước mặt các nàng, sau đó nhu thuận đứng ở phía sau Tiêu Dực. Tiêu Dực có chút bất đắc dĩ mà đưa tay kéo hắn đến ngồi xuống, cười nói: "Ta vừa vặn khát đây, Tiểu Khê Nhi thật là tri kỷ, phu lang tri kỷ như vậy mà trả trở về ta sẽ luyến tiếc." Dứt lời nâng chén lên uống một miếng. Nước còn có chút nóng, hiển nhiên là nấu rất lâu. Tiểu Khê Nhi của cô thật biết lễ phép, nhìn thấy khách đến nhà liền vội vàng đi nấu nước, đáng tiếc trong nhà không có trà, chỉ có thể lấy nước trắng ra đãi khách.
Đàm Chương Nguyệt nghe nàng nói như vậy cũng cười: "Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, những lời hôm nay ngươi nói ở bờ sông An Vụ đều nói cho ta nghe, sau này cùng muội phu sống tốt qua ngày."
BẠN ĐANG ĐỌC
Thanh dương khê ca | Hạt Táo Xanh
Science FictionTác giả : Hạt Táo Xanh Số chương : 83 chương Thể loại : Ngôn tình, xuyên không, cổ đại, nữ tôn, điền văn VĂN ÁN Tiêu Dực xuyên việt, chủ cũ lưu cho cô một gian phòng ngay cả bốn vách tường còn không được đầy đủ, vài món dụng cụ rách nát, mượn nợ nần...