Tiêu Dực trở lại trong nhà ở thôn Thanh Dương, hai người trong nhà phơi nắng thay cho quần áo tối hôm qua, trong nhà trống trơn không có người ở. Tiêu Dực đi hai vòng phòng trước phòng sau vòng vo cũng không gặp bóng người, Tiểu Khê Nhi nhà cô đâu?
Tiêu Dực đứng ở trước cửa, đối diện là nhà một ông lão ngồi ở cửa dưới cái cây lớn nhặt hạt đậu, Tiêu Dực hỏi y: "Đại bá, ngài có nhìn thấy Diệp Khê nhà ta không?" demcodon.dien.dan.le.quy.don
Ông lão ngẩng đầu: "Là Tiêu tú tài à, Diệp Khê nhà ngươi lấy thùng đi về phía bên kia sông đó."
Lại đi gánh nước? Tiêu Dực chau chau mày, thật sự là không nghe lời. Tiêu Dực tìm được bờ sông, trong một đám nam nhân giặt quần áo trông thấy được Diệp Khê nhà cô đang ngồi xổm bên bờ sông rửa gì đó. Tiêu Dực đi đến phía sau hắn mới phát hiện hắn ở đây rửa chai lọ bụi bẩn đen như mực, một bên có cái đít nồi sáng long lanh, Tiêu Dực nhìn vài lần mới nhận ra cái đó của nhà mình trước kia là đít nồi đen như mực.
Tiêu Dực cởi giày bỏ ra đến trong nước ngồi lên trên tảng đá to chống má nhìn hắn, Diệp Khê mới phát hiện cô đến đây. Diệp Khê không nhìn ra trên mặt của nàng là vui vẻ hay là nổi giận, đành phải sợ hãi mà kêu nàng: "Thê chủ."
Vẻ mặt Tiêu Dực ôn hòa nói: "Tiểu Khê Nhi có mệt mỏi không? Nghỉ ngơi một chút đi."
Diệp Khê nghe thế này khuôn mặt nhỏ nhắn mới mở miệng cười: "Không phiền lụy." Hắn trước kia làm việc mệt hơn với hiện tại thật nhiều lần, giống như hiện tại thê chủ cũng không ép hắn làm việc đến mệt, sẽ không mắng hắn nhàn hạ, còn làm cho hắn đồ ăn nóng hầm hập còn cùng ngủ ở trên giường. Diệp Khê nghĩ, hắn muốn làm nhiều việc để báo đáp thê chủ.
"Khê Nhi ăn qua cơm trưa chưa?"
Cơm trưa... Đã qua giữa trưa, Diệp Khê vội vàng thu dọn đồ đạc lại: "Thê chủ nhất định còn chưa có ăn, hiện tại ta trở về nấu."
"Được, chúng ta trở về." Tiêu Dực hỗ trợ đem thu dọn một ít để trong nồi cho hắn bưng, tự mình đem một ít đặt vào trong một cái thùng, một cái thùng khác đổ nước gánh về nhà, thế này mới phát hiện ngăn tủ tối như mực trong nhà kia đã được lau dọn sạch sẽ.
Một hồi về nhà, Diệp Khê tiện tay chân nhanh nhẹn rửa rau nhóm lửa nấu đồ ăn, một chút cũng không cho cô nhúng tay vào, đứa nhỏ này thật là chịu khó. Một buổi sáng, lại giặt quần áo rồi đem trong nhà thu dọn sạch sẽ, còn đem cái gì ô uế đều giặt sạch sẽ, trở về cũng không nghĩ một chút lại bắt đầu bận việc, thật sự là rất chịu khó.
Chịu khó là chuyện tốt, có thể đặt ở trên người Diệp Khê khiến cho Tiêu Dực không phải khoái trá như vậy. Tiêu Dực lo lắng hắn trước giờ đều mệt nhọc quá độ, lại dinh dưỡng không đủ khiến thân mình nhỏ vất vả lâu ngày sẽ thành tật. Bất quá nói cho hắn chút gì hắn nhất định sẽ không nghe, Tiêu Dực biết Diệp Khê còn chưa đủ tin tưởng cô, tuy rằng không bằng lúc đầu nơm nớp lo sợ hỡ động tí là quỳ xuống dập đầu, nhưng đáy lòng hắn vẫn có cảm giác không an toàn, lo lắng cho mình không làm việc sẽ bị vứt bỏ.
Tiêu Dực khổ sở suy nghĩ một hồi rốt cuộc nghĩ tới đột phá nói: "Khê Nhi, ngươi có thích tiểu hài tử hay không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Thanh dương khê ca | Hạt Táo Xanh
Science FictionTác giả : Hạt Táo Xanh Số chương : 83 chương Thể loại : Ngôn tình, xuyên không, cổ đại, nữ tôn, điền văn VĂN ÁN Tiêu Dực xuyên việt, chủ cũ lưu cho cô một gian phòng ngay cả bốn vách tường còn không được đầy đủ, vài món dụng cụ rách nát, mượn nợ nần...