Diệp gia và thôn trưởng gia bị Tiêu Dực dọa cho nghẹn tức một bụng, nhưng bởi vì phát hiện Tiêu Dực này tuy là thư sinh nhưng thật sự tuyệt đối không yếu, bị thiệt cũng không dám đi chọc nàng -- hơn mười nữ nhân đều không đánh lại được một mình nàng, nhân vật đáng sợ như vậy ai dám đi chọc? Chỉ có thể tuyên bố sớm muộn gì cũng cho Tiêu Dực đẹp mắt, thề từ nay cùng nàng không đội trời chung, vv..., đối với Tiêu Dực mà nói đau khổ không cũng không quan hệ. Vì ra một ngụm ác ý, thôn trưởng gia và Diệp gia cố ý đem hôn sự của Diệp Lan và Tam tiểu thư đẩy đến cùng một ngày với Đàm Chương Nguyệt và An Vụ. Dù sao Đàm Chương Nguyệt và Tiêu Dực là tỷ muội, hôn sự nghèo kiết hủ lậu tuyệt đối không có khả năng làm được tốt bằng các nàng, đến hôn sự áp trên đầu các nàng cho hết giận.
Đến ngày hôm nay, nhà thôn trưởng diễn tấu sáo và trống rất náo nhiệt, tiếng cổ nhạc vang khắp nơi hoàn toàn đè bẹp ba bốn người thổi kèn nhạc vui bên nhà Đàm Chương Nguyệt. Đàm Chương Nguyệt nghe còn có chút buồn bực. Tiêu Dực an ủi nàng nói: "Đừng tức giận, hôm nay là ngày lành, ngươi rốt cuộc cưới được phu lang trong lòng, rất đáng giá để cao hứng, đừng vì loại trường hợp lớn mà chấp nhất việc nhỏ cùng các nàng? Ngươi xem chữ hỷ to còn hoành tráng này, đón gió phất phới cùng nhau vui sướng. Nhà các nàng tiếng vang là nhạc, nhưng nhà các nàng có thể tự tay đan chữ hỷ lớn như vậy không?"
Đàm Chương Nguyệt gật gật đầu: "Ngươi nói đúng, ta càng nóng nảy, các nàng biết càng cao hứng, ta hôm nay cao hứng, không cùng các nàng hao phí tinh thần này!"
Tuy nói như vậy, nhưng trong đầu vẫn có chút ngột ngạt, Tiêu Dực cũng cảm thấy nghẹn một chút, nghĩ nghĩ cười nói: "Ngươi đó, thông suốt phóng khoáng, đón tiếp khách cho tốt, ta đi tìm xem có thể lấy thêm chút đồ ăn cho ngươi hay không!"
"Thêm đồ ăn gì?"
"Vậy phải xem có đồ ăn gì!"
Tiêu Dực nói có lệ, lại đến phòng bếp nơi Diệp Khê đang giúp đỡ nói một tiếng, về nhà lấy cung tiễn, trên lưng đeo tên gỗ đã tước tốt, lại mang theo đao lớn mua lúc trước đi về phía ngọn núi. Mới vào rừng núi chỉ thấy một con gà rừng chạy qua đứng trên cành cây khô gần một mép sườn chỗ Tiêu Dực.
Bởi vì không có người săn bắn, cho nên không có ý thức nguy hiểm sao? Tiêu Dực nhếch khóe môi, rút ra tên gỗ khoát lên trên cung, một mũi tên bắn ra, gà rừng liền ngã trên mặt đất. Tiêu Dực đi qua nhấc nó lên, mũi tên gỗ cắm sâu trên thân gà rừng. Tiêu Dực nhếch miệng, lực của cô cũng có vẻ ổn.
Đem gà rừng xâu qua tốt đeo trên lưng, Tiêu Dực tiếp tục đi phía trước, động vật trong rừng cây cùng cô nghĩ thật giống nhau. Ánh mắt Tiêu Dực nhìn xem đều cười xấu xa, đều là thịt nha!
Tiệc mừng thành thân mở có chút sớm, chưa đến thời gian mà đồ ăn đều đã làm xong chuẩn bị mang lên bàn. Đàm Chương Nguyệt tuy rằng nghèo, rốt cuộc nhân duyên cũng không tệ, người trong thôn đến hơn phân nửa, trong nhà ngoài nhà xiêm áo hơn mười bàn. Đàm Chương Nguyệt ở gian phòng khách tìm kiếm bóng dáng Tiêu Dực, 'Tiêu Dực chết tiệt này lại chạy đi đâu vậy? Nàng còn trông cậy vào nàng ta đến hỗ trợ chắn rượu đây.' Đàm Chương Nguyệt đang thầm mắng Tiêu Dực ở trong lòng, bỗng nhiên nghe cửa bên kia làm ồn lên, nghe ra là tiếng hưng phấn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thanh dương khê ca | Hạt Táo Xanh
Science FictionTác giả : Hạt Táo Xanh Số chương : 83 chương Thể loại : Ngôn tình, xuyên không, cổ đại, nữ tôn, điền văn VĂN ÁN Tiêu Dực xuyên việt, chủ cũ lưu cho cô một gian phòng ngay cả bốn vách tường còn không được đầy đủ, vài món dụng cụ rách nát, mượn nợ nần...