Tiêu Dực thừa dịp Diệp Khê nấu bữa sáng tranh thủ thời gian đi gánh nước đủ dùng trong nhà, ăn xong điểm tâm liền gánh củi vào thành. Bán củi quả nhiên là hành động sáng suốt, tuy rằng kiếm chút tiền nhưng đối với Tiêu Dực mà nói có thể kiếm được chút tiền cũng đã tốt lắm rồi, đến trong thành không bao lâu hai bó củi của Tiêu Dực cũng đã rời tay, xem trong lòng bàn tay là ba mươi tám đồng tiền, Tiêu Dực hít sâu thở hắt ra. Vốn mua củi chỉ cần một bó, Tiêu Dực nói cho hắn nếu mua luôn hai bó có thể ưu đãi giảm hai đồng tiền, vì thế bỗng chốc liền bán xong rồi. demcodon.le.quy.don
Tiêu Dực đi tới chợ bán thức ăn mua một túi gạo nhỏ, đại khái đủ ăn hai ngày, lại đi tìm mua thịt. Sạp bán thịt cũng không nhiều lắm, chỉ hai ba nhà, bán thịt đều giá trên trời, rẻ nhất cũng là tám mươi đồng tiền một cân, không có thịt mỡ và xương đều bán được năm mươi đồng tiền, mà Tiêu Dực mua ba cân gạo chỉ còn chín đồng tiền, tiền đồng trên tay cô ngay cả mua nửa cân cũng không đủ.
Tiêu Dực nhìn thịt thở dài, đây là thịt gì, ăn vào có thể thành tiên? Đỉnh đầu thật sự thắt chặt, đành phải bất đắc dĩ từ bỏ ý định, ngược lại mua chút dầu hạt cải, mua một ít để xào; một cái chảo, lại mua chút đồ ăn không đắt tiền. Tiêu Dực đi vài vòng liền thấy Đàm Chương Nguyệt bán đồ ăn.
Tiêu Dực đem đồ đạc thả xuống bên người Đàm Chương Nguyệt, Đàm Chương Nguyệt bị kinh ngạc: "Tiêu Dực, là ngươi mua? Hôm qua ngươi chép bao nhiêu sách?"
"Ngày hôm qua ta nhặt hai bó củi, sáng nay gánh đến trong thành bán kiếm tiền."
"Bán củi?" Đàm Chương Nguyệt vừa nghi vừa sợ, ở trong ấn tượng của nàng, biện pháp Tiêu Dực kiếm tiền chỉ có một, chính là chép sách.
"Đúng vậy." Tiêu Dực thấy được bộ dáng không thể tin được của nàng tự nhiên buồn cười: "Thế nào lại có loại vẻ mặt này, ta sẽ không thể đi bán củi sao?"
"Không phải." Đàm Chương Nguyệt lắc đầu, lại nói: "Ngươi cùng với ai vào núi?"
"Ta đi một mình, còn muốn đi cùng ai sao?"
"Một mình ngươi?" Đàm Chương Nguyệt kêu to, giọng nói cao quãng tám khiến người chung quanh đều nhìn qua, Tiêu Dực vuốt vuốt cái trán: "Ngươi hưng phấn như vậy làm gì?"
"Ta không phải hưng phấn, ta là lo lắng cho ngươi!" Đàm Chương Nguyệt trợn trắng mắt liếc nàng một cái: "Ngươi không biết ngọn núi đó có bao nhiêu nguy hiểm hay sao? Thế nhưng lại một mình đi lên núi. À, ta đã quên, ngươi đã quên những chuyện trước kia. Tiêu Dực, ngươi nhớ cho kỹ, về sau không thể một mình đi lên núi, rất nguy hiểm!" Đàm Chương Nguyệt nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Nàng cũng nói ngọn núi nguy hiểm? Xem ra ngọn núi thật sự có gì đó nguy hiểm, Tiêu Dực cũng nghiêm túc theo: "Vì sao? Ngọn núi có cái gì?"
"Ngọn núi có sói."
"Lại là sói?" Tiêu Dực biết sói thật hung dữ, nhưng là không cần sợ như vậy chứ?
Đàm Chương Nguyệt trừng nàng: "Cái gì kêu lại là sói? Ngọn núi này có nhiều loài vật mạnh dữ như: hổ rừng nè, heo rừng nè, sói nè, gặp liền trốn không thoát."
BẠN ĐANG ĐỌC
Thanh dương khê ca | Hạt Táo Xanh
Science FictionTác giả : Hạt Táo Xanh Số chương : 83 chương Thể loại : Ngôn tình, xuyên không, cổ đại, nữ tôn, điền văn VĂN ÁN Tiêu Dực xuyên việt, chủ cũ lưu cho cô một gian phòng ngay cả bốn vách tường còn không được đầy đủ, vài món dụng cụ rách nát, mượn nợ nần...