Chương 46

282 26 6
                                    

"Châu Châu!" Thời điểm Hoàng Cảnh Du vọt tới bệnh viện vừa hay nhìn thấy Hứa Thanh Vân được che kín vải trắng đẩy ra khỏi phòng phẫu phuật.

"Tiểu tử đi chết ở đâu rồi! Gọi điện thoại cả đêm cũng không ai tiếp!" Hoàng Hạo nhìn Hoàng Cảnh Du, quần áo trên người nhăn nhăn nhúm nhúm, tóc cũng giống như đi ngủ bị xẹp mà chưa gội, "Mau chóng tới nhìn xem Tiểu Châu đi!"

Hoàng Cảnh Du cũng không lo chào hỏi những người khác, tách đám người ra liền thấy Hứa Ngụy Châu ngồi liệt trên sàn nhà hành lang, "Châu Châu!" Hoàng Cảnh Du chạy tới, một đường kéo Hứa Ngụy Châu vào, "Châu Châu, đừng đau khổ, anh ở đây anh ở đây..."

Hứa Ngụy Châu lấy lại tinh thần, ánh mắt trống rỗng chậm rãi nhìn về phía Hoàng Cảnh Du, chậm rãi giơ tay lên tránh khỏi cái ôm của Hoàng Cảnh Du, "Thả tôi ra!" Thanh âm khàn khàn không chịu được.

"Châu Châu, anh sai rồi, xin lỗi anh tới chậm, thật xin lỗi..." Hoàng Cảnh Du run rẩy lần nữa muốn đụng vào Hứa Ngụy Châu, kết quả bị người chán ghét né tránh!

"Đừng đụng vào tôi!"

"Châu Châu, anh..."

Hứa Ngụy Châu từ dưới đất bò dậy, bởi vì chân đã tê, đến nửa đường lại suýt nữa đổ xuống, Hoàng Cảnh Du nhanh đi đỡ, lại một lần nữa bị Hứa Ngụy Châu tránh thoát.

Hứa Ngụy Châu đi đến trước mặt ba Hứa, "Gia gia khi còn sống thích nhất yên tĩnh, nghi thức rườm rà, tang lễ, liền hết thảy giản lược đi, để gia gia yên lặng, đừng lại giày vò lão nhân gia như người..."

Ba Hứa nhẹ gật đầu, những năm này ông chạy đi khắp nơi, một năm số thời gian ở trong nhà bồi phụ thân chỉ đếm trên đầu ngón tay, nói hiểu rõ Hứa Thanh Vân, khả năng Hứa Ngụy Châu còn hiểu rõ hơn.

Hứa Ngụy Châu lại đi đến trước mặt Hoàng Hạo, "Gia gia!"

"Tiểu Châu a, con đau khổ liền khóc ra đi, về sau con chính là cháu trai ruột của ta! Ta tuyệt đối sẽ không yêu thương con kém lão Hứa."

"Gia gia, người cũng mệt mỏi cả đêm, để Cảnh Du đưa người về sớm nghỉ ngơi một chút đi, tang lễ sắp xếp xong sẽ thông báo cho người."

Hoàng Cảnh Du đưa tất cả trưởng bối về nhà thu xếp tốt, lại chạy về bệnh viện trông coi Hứa Ngụy Châu.

Nhân mạng chính là yếu ớt như thế, người một ngày trước còn sống sờ sờ đứng trước mặt bạn, hiện tại liền yên lặng nằm trong quan tài, tựa như đã ngủ thiếp đi, nhưng rốt cuộc gọi cũng không tỉnh.

Do sớm muốn để gia gia nhập thổ vi an, tang lễ của Hứa Thanh Vân liền ổn định ngày hôm sau, Hứa Ngụy Châu toàn bộ quá trình đều duy trì tỉnh táo dị thường, đều an bài tất cả mọi thứ trong tang lễ đâu vào đấy.

Hoàng Cảnh Du muốn hỗ trợ, nhưng Hứa Ngụy Châu căn bản không cho hắn cơ hội, cũng không nói câu nào với hắn, ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn một chút, coi như hắn là người trong suốt tồn tại, Hoàng Cảnh Du cũng không dám nói nhiều, lại sợ Hứa Ngụy Châu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng chỉ có thể an tĩnh đi theo phía sau Hứa Ngụy Châu, yên lặng ở bên cậu.

[Edit/Hoàn][Du Châu] Phu Phu Ẩn HônWhere stories live. Discover now