18

578 44 1
                                    

Nữ sinh bước xuống xe, đưa mắt quan sát toàn bộ căn biệt thự, sau đó lên tiếng cảm thán, trầm trồ trước vẻ đẹp đồ sộ của nó

"Oa... nhà của dì thật to và đẹp"

Tư Mịch bật cười, lại kéo tay nữ sinh vào bên trong, "Chúng ta mau vào thôi"

Khi vào đến bên trong, nữ sinh lại một lần nữa choáng ngợp với kiến trúc hào nhoáng của ngôi nhà. Nhìn thấy người làm đang xếp hàng ở trong nhà, nữ sinh liền nghĩ

"Người làm ở đây có khi còn nhiều hơn cả ở lớp học"

"Cô Hạ, giúp tôi đưa cô bé này lên trên tắm rửa sạch sẽ nhé"

Nữ sinh nghe đến chữ tắm thì khuôn mặt biến sắc, liền lên tiếng từ chối

"Dạ, không cần đâu dì ơi. Con... con.."

"Ta sẽ sai người chuẩn bị đồ cho con, con mặc đồng phục cỡ M phải không?"

"Dạ, nhưng mà con...."

Nhất Bác cảm thấy không ổn nếu cậu để lộ thân phận, nhưng vị phu nhân này quả thực rất tốt bụng khiến cậu cảm thấy tội lỗi khi nói dối bà.

Vị phu nhân lại nhẹ giọng nói, khuôn mặt hiền hậu vô cùng, "Mau đi đi"

Lúc này Nhất Bác thật sự không thể từ chối, đành gật đầu rồi theo người làm lên phía trên. Sau khi cô người làm chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, liền ra bên ngoài mời cậu vào bên trong để tắm rửa.

"Cám ơn chị, em có thể tự làm được, nhưng còn quần áo của em.."

Người giúp việc cũng kính cẩn đáp lại, "Quần áo của cô sẽ được mang đến trước khi cô tắm xong, nên cô cứ yên tâm ạ"

"Chị đừng gọi em như thế, cứ gọi em là tiểu..à, Tuyên Lộ là được rồi. Tại em... em có thói quen trước khi rời nhà tắm thì phải mặc đồ trước"

Một người phụ nữ trung niên bước vào với bộ đồ đồng phục trên tay, bà đặt xuống giường, cầm lên chiếc áo cao cổ đưa cho nữ sinh

"Thưa cô, quần áo của cô đây. Cô xem chiếc áo cao cổ này có vừa ý không? Nếu không thì để tôi đổi lại"

Nữ sinh cầm chiếc áo, lễ phép cúi người cảm ơn, "Dạ, như vậy là quá tốt rồi ạ. Cháu cám ơn mọi người"

Sau khi hai người kia đi ra ngoài, Nhất Bác mới nhẹ nhàng đi tới khóa trái cửa. Cậu thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, cầm lấy bộ đồ đi vào bên trong nhà tắm. Bỗng có một vật nhỏ từ bên trong bộ đồ rơi ra, Nhất Bác cúi xuống nhặt lên xem thử

"Trời ạ, sao mặc được cái thứ này chứ"

Nói rồi cậu quăng chiếc quần chíp màu đỏ lên trên giường.

Sau khi đã tẩy rửa sạch sẽ mọi thứ, Nhất Bác nhanh chóng mặc lại đồ rồi bước ra bên ngoài. Trong lòng cậu cảm thấy vô cùng biết ơn vị phu nhân đỡ giúp đỡ mình, cũng có một thắc mắc nhỏ, không biết tại sao phu nhân lại biết được kích cỡ quần áo của cậu? Nhất Bác nghĩ vị phu nhân ấy quả thật quá tài giỏi đi

Nhất Bác xuống dưới nhà, tiến thẳng đến phòng khách nơi vị phu nhân đang ngồi uống trà

"Thưa dì, cám ơn dì đã giúp đỡ con"

Song SinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ