64

575 40 6
                                    

Nhất Bác nhẹ giọng hỏi Tuyên Lộ, "Chị, sao chị lại hành xử như vậy?"

Tuyên Lộ quay sang hỏi Nhất Bác, "Em biết bà ta?"

"Không... em không biết", Nhất Bác trả lời xong thì liền bỏ đi lên trước

Hạo Hiên đã hẹn nhóm người Tiêu Chiến tới quán bar để tụ tập trước khi chia tay. Từ lúc tới quán bar anh chỉ trung thành với chai rượu, mặc kệ những người kia đang hi hi ha ha với nhau.

Kế Dương tới ngồi cạnh Tiêu Chiến, cậu nhóc giật lấy chai rượu trên tay anh, "Chiến ca, mai anh cũng sẽ đi tiễn bọn em chứ?"

Tiêu Chiến liếc Kế Dương rồi với tay giành lại chai rượu, "Không đi"

Hạo Hiên nghiêm túc nói với Tiêu Chiến, "Anh hiểu chú mày bây giờ cảm thấy thế nào? Nhưng Chiến này, cả hai đứa nó đều là em của tao, tao không muốn nhìn thấy tụi nó phải đau khổ. Nếu như Tiểu Bác đã muốn rút lui nghĩa là thằng bé muốn chị gái được hạnh phúc. Mày hiểu ý anh chứ?"  

Tiêu Chiến kích động mang chai rượu ném xuống đất, "Con mẹ nó chứ. Vậy còn tôi thì sao? Các người có từng nghĩ cho tôi không? Tôi không hiểu các người coi tôi là cái gì, là món đồ chơi tuỳ ý các người sắp xếp à? Các người nghĩ cho hạnh phúc, cho cảm nhận của người khác nhưng tại sao không nghĩ cho tôi dù chỉ một chút thôi? Tại sao?..."  

Ở một chiếc bàn khuất ngay gần đó, Nhất Bác mang tay ôm lấy lồng ngực quặn thắt của mình. Những lời trách móc của Tiêu Chiến lại một lần nữa bóp nát trái tim nhỏ bé của cậu. Nhất Bác đã sai rồi, cậu không nên đến đây, không nên vì tham vọng ích kỉ của mình là muốn được nhìn thấy anh một lần cuối mà đến đây. Tiêu Chiến nói đúng, cậu có quyền gì mà tự ý sắp đặt cuộc đời của anh, cậu có quyền gì mà bắt anh phải từ bỏ hạnh phúc của chính mình. Nhất Bác đứng lên chạy ra khỏi nơi đó, cậu không thể tiếp tục nghe thêm bất cứ lời trách móc nào của anh nữa, nếu không cậu sẽ đau đớn đến chết mất.

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc chạy vụt ra thì Tiêu Chiến vội vàng đuổi theo, "Nhất Bác.... Nhất Bác à...."

"Chiến... Tiêu Chiến"  

Trác Thành đứng dậy định đuổi theo nhưng đã bị Hạo Hiên cản lại. Anh ta nói Y hãy cứ để cho hai người họ tự giải quyết với nhau, chỉ có như vậy thì bọn họ mới cảm thấy an tâm mà buông bỏ đối phương.

Tiêu Chiến đuổi theo ra ngoài thế nhưng không tìm thấy Nhất Bác. Anh ngồi bệt xuống ven đường, ánh mắt vô hồn nhìn vào dòng người đang đi lại nơi đó. Mọi thứ thật sự đã kết thúc rồi, tự nghĩ trong đầu rồi anh bật cười ngây ngốc.

Nhất Bác thơ thẩn trở về nhà, cậu đi lên phòng rồi nằm lên giường khóc nấc lên. Tự nhủ với bản thân chỉ nốt hôm nay thôi, cậu sẽ chỉ yếu đuối nốt hôm nay mà thôi. Điện thoại của Nhất Bác kêu lên, màn hình hiển thị người gọi là Hạo Hiên thế nhưng Nhất Bác không nghe máy. Cậu mang điện thoại đặt ở chế độ máy bay rồi cứ vậy chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau Nhất Bác tỉnh dậy thì đã không thấy Tuyên Lộ đâu nữa, hỏi mẹ Vương thì bà bảo Tuyên Lộ đã ra ngoài từ sáng sớm. Nhất Bác chợt nhớ ra hôm nay là ngày mà chị sẽ tỏ tình với Tiêu Chiến, thế nên cũng chỉ mỉm cười ngồi vào bàn ăn sáng.

Song SinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ