38

645 41 2
                                    

Tiêu Chiến ngồi dậy, anh duỗi chân thẳng ra rồi dựa lưng vào thành giường, đôi mắt cụp xuống không nhìn Nhất Bác nữa, sợ nếu anh còn nhìn thấy cậu quay lưng lại với mình thì anh sẽ ngã gục mất.

Từ lúc Nhất Bác rời xa đến giờ chưa có lúc nào Tiêu Chiến được an giấc, anh luôn có cảm giác sợ hãi, lạnh lẽo khi nghĩ đến việc cậu không còn ở cạnh mình.

Từ bao giờ Nhất Bác đối với anh như một nguồn sáng ấm áp, dậy cho anh biết cách yêu thương và trân trọng một người là như thế nào, dạy cho anh biết cách quan tâm đến cảm xúc của người khác, vì muốn có một người mà sẵn sàng buông bỏ sĩ diện, sự tự trọng của bản thân.

Anh đã ép buộc người mình yêu chỉ vì muốn cảm nhận được chút ít rằng người vẫn còn là của anh, thế nhưng thấy Nhất Bác đau đớn, tức giận thì anh lại không cam lòng. Đấu tranh giữa níu kéo và buông bỏ khiến cho anh mệt mỏi, sắp không trụ được mất rồi.

Nhất Bác đứng lên nhưng chần chừ, do dự, chân muốn bước nhưng trái tim lại quặn đau. Bàn tay năm chặt lấy một bên vạt váy, cậu hít vào một hơi thật sâu rồi quay lưng đi về phía cánh cửa. Trên khuôn mặt của Tiêu Chiến, một giọt nước nóng hổi, mặn đắng cứ vậy mà chảy xuống.

Nhất Bác bước những bước thật chậm, chỉ còn một hai bước nữa là cậu đã hoàn toàn rời khỏi căn phòng này, không hiểu điều gì đã khiến Nhất Bác dừng lại, không nghĩ ngợi nhiều xoay người chạy về bên cạnh Tiêu Chiến, kéo anh vào lồng ngực mình rồi siết chặt vòng tay ôm lấy anh.

Tiêu Chiến có chút sững sờ trước hành động của Nhất Bác, anh cũng nhanh chóng vòng tay qua eo rồi ôm chặt lấy cậu. Trái tim đau nhói khi cơ thể trong vòng tay mình đang khẽ run lên, Nhất Bác cúi xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến khóc như một đứa trẻ, giọng nói của anh lạc đi theo tiếng nức nở, "Nhất Bác à.... Anh... anh"

Nhất Bác cố gắng siết chặt vòng tay của mình hơn, cậu muốn dùng cái ôm này để giúp Tiêu Chiến bình tĩnh lại một chút

"Đừng nói gì cả, ngủ đi, em sẽ ở đây"

Nhất Bác đưa tay lên chạm nhẹ vào khuôn mặt mệt mỏi của Tiêu Chiến, không biết phải mất bao nhiêu lâu anh mới chìm vào giấc ngủ.

Hiện tại Nhất Bác đang để anh rúc sâu trong lồng ngực của mình, cánh tay đặt ở eo cậu chưa có giây phút nào anh buông lỏng. Nhất Bác đã quyết định sẽ cho cả bản thân và Tiêu Chiến một cơ hội, cậu không muốn nhìn thấy anh đau khổ cũng như không muốn bản thân mình bị dằn vặt. Nhất Bác muốn làm rõ mọi chuyện trước sau đó mới đưa ra quyết định đúng đắn.

Tiêu Chiến tỉnh dậy cũng đã là bảy giờ tối, anh nhìn quanh quẩn rồi lại khẽ nở một nụ cười chua chát. Tiêu Chiến nghĩ Nhất Bác vì thương hại nên đã giúp anh có được một giấc ngủ sâu đến vậy.

Đang cúi người xuống đi lại giày, bỗng có tiếng lạch cạch phát ra từ cánh cửa phòng. Nhìn thấy A Tinh bước vào, anh tỏ vẻ không vui

"Sao chị còn ở đây?"

A Tinh lấy hết sức bình tĩnh, mỉm cười ngọt ngào nói với Tiêu Chiến, "Tiểu Lộ đã nhờ chị để ý em, cô bé có người đến đón nên đã về trước rồi"

Song SinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ