62

530 43 6
                                    

Trác Thành đã nói cho Tiêu Chiến nghe mọi chuyện. Y nói cái hôm Nhất Bác hẹn gặp Y là vì cậu muốn giải thích với Y chuyện đã nói dối Tuyên Lộ. Trác Thành hỏi Nhất Bác tại sao lại không giải thích với Tiêu Chiến mà lại giải thích với Y? Cậu lắc đầu rồi nói thực sự không muốn lợi dụng tình cảm của Trác Thành, nhưng cũng không muốn Tiêu Chiến có hi vọng gì vào tình cảm của hai người nữa. Trác Thành lại hỏi Nhất Bác thật sự muốn chấm dứt đoạn tình cảm này sao? thì cậu đã gật đầu. Chính vì vậy mà Trác Thành đã đồng ý, còn nói nếu có thể giúp được gì cho Nhất Bác  thì Y sẽ luôn sẵn sàng. 

Nhất Bác mới đầu quyết định sẽ cùng Trác Thành đóng một vở kịch, nhưng càng nghĩ cậu càng cảm thấy như vậy là không công bằng đối với Y. Sau khi đã suy nghĩ một cách kĩ lưỡng, Nhất Bác quyết định sẽ tự mình đối mặt chứ không muốn làm liên luỵ thêm bất cứ ai nữa. Lần đi du học này cậu cũng nói rõ với Trác Thành là muốn đi một mình, muốn tự đứng vững bằng đôi chân của chính bản thân.

Tuyên Lộ đang bày trí bàn ăn tối, thấy mẹ Vương sau khi nghe điện thoại thần sắc biến đổi thì hoảng sợ, "Mẹ, sao vậy mẹ?"

Mẹ Vương run rẩy lắp bắp nói, "Lộ Lộ, làm sao đây? Công ty của ba con, làm sao bây giờ?"

Trợ lý của ba Vương đã gọi điện thoại báo lại, các đối tác và các nhà đầu tư đang lần lượt đòi rút vốn và ngừng hợp tác với Vương thị. Ba Vương đã sốc khi nghe tin này và đang nằm trong phòng hồi sức của bệnh viện. Đối tác ở bên Nhật cũng đã huỷ kí kết, không muốn dây dưa thêm với Vương thị nữa. Giá cổ phiếu của Vương thị trong vòng hai tiếng đã tụt dốc không ngừng

Tuyên Lộ trấn an mẹ Vương, khi nghĩ tới việc Nhất Bác biết chuyện sẽ không chịu nổi mà lại gục ngã, Tuyên Lộ không tránh khỏi lo sợ, "Mẹ! chuyện này không thể để em con biết, thằng bé sẽ không chịu nổi mất"  

Nhất Bác tỉnh dậy cũng đã hơn tám giờ tối, cậu nghĩ vì mẹ với chị gái không muốn làm lỡ giấc ngủ của mình nên mới không đánh thức. Bước ra khỏi phòng, Nhất Bác chợt nhìn về phía căn phòng của Tuyên Lộ, cậu thiết nghĩ giờ này chắc chắn là Tuyên Lộ đã về phòng của mình rồi, thế nên Nhất Bác đã chuyển hướng đi tới phòng của chị. Nhất Bác đưa tay gõ cửa rồi lên tiếng gọi

"...Chị, em vào nhé" 

Sau một hồi gọi không có tiếng người trả lời thì Nhất Bác liền tự ý mở cửa, ngó đầu vào phòng nhưng vẫn không thấy người lại lên tiếng gọi

"Chị, chị lại muốn trốn em đúng không?" 

Cả hai có thói quen vào phòng của nhau, nếu như cửa mà không khoá trái thì có nghĩa là người không có trong phòng hoặc là cố tình không ra mở cửa hay lên tiếng để hù đối phương. Đây là một thú vui nhỏ giữa hai chị em.

Nhất Bác tiến vào căn phòng, cậu cảm thấy trong căn phòng này có một mùi gì đó rất khó chịu. Bình thường khi vào phòng của Tuyên Lộ, Nhất Bác hay ngửi thấy mùi thơm nhẹ của hoa oải hương, thế nhưng lúc này trong mùi thơm đó còn có mùi gì ngái ngái vô cùng nồng, nó sộc thẳng vào khoang mũi khiến cậu có cảm giác nôn nao trong người.

"Cạch....", tiếng động phát ra bên trong tủ quần áo khiến Nhất Bác giật nảy mình, cậu xoay người nhìn chằm chằm vào chiếc tủ, nhẹ chân bước tới đó 

Song SinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ