21

640 46 3
                                    

Nữ sinh bị quăng mạnh xuống nền đất, cơ thể cứ lăn tròn tròn như quả bóng cho đến khi đập mạnh vào thành tường mới ngừng lại. Trình Tiêu và Lương Nghi bước ra nhìn nữ sinh với ánh mắt thoả mãn. Ngồi xuống nhìn nữ sinh, Lương Nghi lên tiếng mỉa mai khiến đám người cười sung sướng.

"Sao nào? Hôm trước mày hùng hổ lắm mà, sao giờ lại như con chó sắp bị làm thịt thế?"

Nói xong Lương Nghi đứng dậy, dùng cái chân đắp cả tạ thịt đạp thẳng lên người nữ sinh

"Đánh tao hả mày?.... đánh tao này"

Trình Tiêu thấy mấy tên nam sinh kia không đụng tay đụng chân liền lớn tiếng quát

"Chúng mày không muốn trả thù sao? Hôm nay tao tạo cơ hội cho chúng mày rồi đó, còn không mau đánh chết nó cho tao"

Mặc dù không muốn, nhưng vì bị thân thế của Trình Tiêu chèn ép, sáu tên nam sinh kia miễn cưỡng cùng nhau chạy tới rồi dùng chân chà đạp lên nữ sinh tội nghiệp.

Rầm.... Tiêu Chiến dùng chân đạp thẳng lên cánh cửa của sân thượng khiến nó bật tung. Đôi mắt anh trừng lớn, giận giữ khi nhìn thấy một đám người đang xúm lại, thi nhau dùng chân giẫm đạp một thứ gì đó ở bên dưới. Không còn tí suy nghĩ gì về hình tượng ngôi sao, học trưởng gương mẫu, anh thét lên

"Con mẹ chúng mày, có dừng lại hết không thì bảo....?"

Đám người kia thất thần, biến sắc, khi trước mặt bọn họ không còn là vị học trưởng gương mẫu, không còn vị học trưởng có nụ cười toả nắng sưởi ấm trái tim bao người, không còn là học trưởng ôn nhu hay ân cần quan tâm người khác, mà là một người với khuôn mặt lạnh băng cùng ánh mắt sắc lạnh.

Đám người sợ hãi, tách ra lủi về phía sau lưng của Trình Tiêu. Ánh mắt của Tiêu Chiến càng đáng sợ hơn khi nhìn thấy người đang nằm bẹp dưới nền đất lạnh.

Ánh mắt anh chứa đầy tơ máu, hai bàn tay siết thành quyền kêu lên những tiếng rắc rắc. Nhất Bác vẫn nằm im lìm ở đó, từ khuôn mặt xuống cổ chân, trừ những chỗ bị lớp vải che khuất thì đâu đâu cũng là vết thương bầm dập với đang rỉ máu.

Tiêu Chiến bước từng bước nặng nề về phía cậu, trái tim anh như bị bóp nát rồi ngừng đập. Cậu mở mắt nhìn anh, những giọt nước mắt chứa đầy sự tủi thân, nhục nhã cùng đau đớn cứ đua nhau chảy ra.

Trước khi hoàn toàn mất hết ý thức Nhất Bác đã nghĩ, hoá ra cậu vẫn luôn tin tưởng Tiêu Chiến, hoá ra cậu vẫn dành cho anh một vị trí quan trọng ở trái tim mình, cậu luôn tự cho mình cái cảm giác an toàn khi nhìn thấy anh, như vậy có phải nực cười quá không?

Trước khi nhìn thấy Tiêu Chiến, bị đám người này chà đạp thậm tệ Nhất Bác không thấy đau đớn, cũng không hề chảy ra một giọt nước mắt nào. Vậy tại sao khi nhìn thấy anh cậu lại cảm thấy bản thân đau như muốn chết đi vậy? Nước mắt cũng không kìm nén được, cứ vậy mà đua nhau tràn ra hai bên khoé mắt. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm, cảm thấy bản thân đã được an toàn, cảm nhận được một cảm giác bình yên khó tả, một cảm giác mà chỉ có Tiêu Chiến mới mang lại cho Nhất Bác.

Trác Thành chạy lại chỗ của Tiêu Chiến, nhìn thấy Nhất Bác đang nằm ở nền đất trong tình trạng cơ thể bị thương trầm trọng, trái tim của anh ta cũng như bị đâm hàng ngàn mũi kim vậy.

Song SinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ